Chương 2

Giọng nói lạnh lùng mạnh mẽ tuyên bố chủ quyền, Giang Thời Vân giống như đang nhìn chằm chằm vào kẻ thù đối diện, cả người cậu run lên bần bật.

Alpha vươn tay muốn tới gần, tay đang nắm ống quần của Giang Thời Vân không khỏi run lên, bản năng kêu gào muốn chạy trốn, nhưng thân thể mềm nhũn vô lực, căn bản không tuân theo mệnh lệnh của cậu, ngay cả hô hấp chợt dừng lại.

Ngay khi cậu đang tuyệt vọng nhắm mắt lại, cậu nghe thấy một tiếng lách cách. Cùng lúc đó, pheromone vô tận rút đi như thủy triều, Giang Thời Vân mở mắt ra, thấy dây an toàn vắt ngang ngực, Phó Thanh Hàn đã lùi về ngồi vào ghế lái.

Cậu thở ra hơi thở đã kìm nén lúc nãy ra Giang Thời Vân thở hổn hển, phải mất một lúc cậu mới khôi phục lại trạng thái sợ hãi vừa rồi.

Trong xe không có tiếng nhạc, Phó Thanh Hàn cũng không nói nữa, không gian nhỏ hẹp rất nhanh liền rơi vào một mảnh yên lặng.

Giang Thời Vân mệt muốn lả người, dựa vào ghế muốn ngủ, nhưng sự rối loạn cảm xúc của cậu đã tiêu hao rất nhiều nước, cậu khát đến mức tim gan cồn cào, nhưng lại không dám nói chuyện với cái tên alpha đáng sợ này, vì vậy cậu chỉ có thể liếʍ đôi môi khô khốc, chân mày nhăn lại, cố nhẫn nhịn.

Lúc này, trên màn hình trong xe chợt hiện lên một yêu cầu phá vỡ sự im lặng, cậu chỉ kịp nhìn rõ hai chữ “Phó Nguyễn” trước khi Phó Thanh Hàn tắt máy, sau đó quay người lái xe lên cầu vượt .

Cậu cẩn thận nhìn sang bên cạnh, thấy Phó Thanh Hàn mặc một bộ đồ sọc xanh đậm, khuôn mặt sắc sảo, cơ hàm rõ nét hơi nhúc nhích, như thể hắn đang tức giận, một vài sợi tóc được xịt keo trên đầu bung ra. Chân mày sắc bén, trên ngực đeo một cái ghim cài áo bằng đá quý màu xanh lục, tỏa ra ánh sáng lạnh lẽo, xuyên qua đôi mắt của Giang Thời Vân làm cậu đau đớn, cậu vội vàng chuyển tầm mắt sang chỗ khác.

Chiếc xe lắc lư dữ dội theo quán tính, Giang Thời Vân lặng lẽ ôm bản thân mình chặt hơn.

Ai ngờ cậu vừa mới nhắm mắt lại, chợt có người dùng gì đó chạm nhẹ vào mu bàn tay cậu.

Một chai nước đưa tới trước mặt cậu.

Giang Thời Vân ngây người.

Phó Thanh Hàn nhìn thẳng vào con đường phía trước, đặt chai nước khoáng lên kệ trước mặt cậu, nhẹ giọng nói: “Vừa rồi xin lỗi, đáng lẽ tôi không nên làm em sợ.”

“...” Giang Thời Vân chớp mắt, cảm thấy hơi khó hiểu.

Phó Thanh Hàn cụp mắt xuống, giọng nói vẫn lạnh lùng cứng rắn, nhưng lại mang theo một tia yếu thế hơn: “Đừng sợ tôi.”

Bóng cây ngoài cửa sổ kêu xào xạc, bị gió làm xao động.

Giang Thời Vân mất vài giây mới lấy lại bình tĩnh, vươn tay cầm lấy chai nước khoáng uống một hớp: “Cảm ơn anh.”

Hắn không trả lời trực tiếp, nhưng cậu cũng biết ý của hắn.

Tính chiếm hữu mạnh mẽ là bản chất của alpha, ngay cả khi hôm nay là ngày họ gặp nhau lần đầu tiên, nhưng lý trí không thể trách, đã yêu rồi thì không thể không sợ được.

Nửa giờ sau, không ai trong số họ mở lời.

Giang Thời Vân mơ màng ngủ thϊếp đi, khi cậu tỉnh dậy, chiếc xe đã lặng lẽ đậu trong bãi đậu xe, Phó Thanh Hàn lặng lẽ ở bên cạnh cậu, không biết đã đợi cậu bao lâu.

Giang Thời Vân có chút ngượng ngùng, vội vàng bật dậy: “Tới rồi hả, sao không gọi tôi dậy?”

Phó Thanh Hàn: “Tôi muốn em ngủ thêm một lúc nữa.”

Giang Thời Vân ho nhẹ một tiếng, còn ngái ngủ xoa bóp bả vai, chuyển đề tài: “Khi nào đi?”

“Em ngồi đó đi, tôi đi lấy đồ.”

Giang Thời Vân cũng xuống xe theo.

Bãi đỗ xe không quá lớn, có thể chứa được khoảng ba mươi bốn mươi chiếc ô tô, ngoại trừ một số chỗ đỗ xe hạng sang, những chỗ khác cơ bản đều trống không. Tuy nhiên, cách trang trí rất chu đáo, đèn LED dạng dải đầy ý nghĩa thiết kế giúp phân chia và tổ chức lại không gian, tỏa ra ánh sáng rực rỡ.

Có lẽ khu chung cư cao cấp, Giang Thời Vân phán đoán.

Phó Thanh Hàn mở cốp xe ra, Giang Thời Vân muốn bước tới, nhưng những trước mắt cậu động nhiên xuất hiện những hình ảnh xiêu vẹo.

Cậu kinh ngạc mở to hai mắt, tiến lên một bước, nhưng lại như giẫm phải bông gòn, mọi thứ xung quanh đều mất đi cảm giác chân thực, nhịp đập nặng nề của trái tim dao động từ xa đến gần.

Cậu muốn đi thêm một bước, nhưng thân thể đột nhiên nghiên lảo đảo, sau đó bên tai truyền đến một âm thanh trầm đυ.c kỳ quái.

Kỳ lạ thật, cậu đột nhiên có thể nhìn thấy gầm xe, một đống tài liệu vương vãi khắp sàn, một đôi chân mang giày da đang sải bước tới chỗ cậu.

Trong thời kỳ rối loạn pheromone, giống như tuyết rơi khắp bầu trời, ngày càng dày đặc.