Chương 65: Bị bắt / Bị người mình thích lừa gạt/ Hiểu được cảm giác hoa trong gương trăng dưới nước

Đỗ Tâm vừa mới bật đèn, Trì Mặc đang lặng lẽ ngồi ở mép ghế sofa, cầm sách đọc. Lần gần nhất Trì Mặc táo bạo ngồi lên một món đồ như vậy, hắn đã đánh cậu đến rách da. Có lẽ là ngày kỷ niệm, Đỗ Tâm tâm tình tốt nên không truy cứu. Hắn nhìn người đàn ông có đôi mắt màu vàng nhạt, nhẹ nhàng nói: "Trì Mặc, tôi về rồi."

Trì Mặc gần đây học rất tốt, sẽ quỳ trước cửa nói: Chủ nhân, ngài đã về rồi. Đỗ Tâm muốn nghe nên thái độ đối với anh dịu đi một chút. Trì Mặc không phải là người thường xuyên khuất phục trước sự yếu đuối mà thỉnh thoảng lại cư xử như thế này, rất đáng yêu.

Đỗ Tâm cảm thấy ánh đèn có chút chói mắt, vừa bước vào đã bị mười mấy cảnh sát cầm súng trường vây quanh. Họ được trang bị vũ khí hạng nặng và rõ ràng nghĩ rằng hắn là một kẻ khủng bố. Đỗ Tâm ngoan ngoãn giơ tay lên, ngây thơ cười, nhìn về phía Trì Mặc.

Hôm nay Trì Mặc mặc bộ đồ ngủ trang trọng giản dị, nhìn rất đáng yêu. Anh cao hơn y hai centimet, khi đi tới trước mặt y có vẻ có chút bệ vệ, Trì Mặc đưa cho y một cuốn sách rồi xoay người rời khỏi nhà. Đỗ Tâm nghĩ tới lời anh vừa nói, đôi tay cầm trang sách hơi run lên, nhưng trên mặt vẫn nở nụ cười thanh tú xinh đẹp.

"Chủ nhân, khi ngài vào tù, cuốn sách này sẽ là vật duy nhất đồng hành cùng ngài."

Đỗ Tâm cúi đầu nhìn bìa, vẫn là truyện tranh thể loại truyện xưa. Nếu chưa từng nhìn thấy nó trước đây sẽ thấy nó có rất nhiều sắc thái. Y không nhận biết được nhân vật trong truyện. Đỗ Tâm không có cha không có mẹ, làm sao có thể nhàn nhã xem truyện tranh chứ?

Tại đồn công an Đỗ Tâm đã bị đánh đập rất dã man rồi mới vào tù. Y ngồi xổm xuống, che đầu lại, sau khi bảo vệ đầu xong, y để mặc cho nhóm người đấm đá mình. Y bị đá thật mạnh vào bụng, nhưng không sao cả. Chỉ là, không biết tại sao khi bị ai đó đá vào gan lại đau đến thế. Đỗ Tâm rêи ɾỉ, mỉm cười nằm xuống đất trong một góc đồn cảnh sát, vẫy tay nói: "Tiếp tục, các anh còn biện pháp nào khác không?"

Cảm giác thật khó chịu khi bị giày da giẫm lên ngón tay. Đỗ Tâm nhắm mắt lại, im lặng.Y nhìn ngón tay mình bắt đầu run rẩy của mình, do dự một lúc nhưng vẫn không phát ra âm thanh. Đến khi đám người mệt mỏi muốn rời đi, Đỗ Tâm lại từ nơi đáy lòng cười lên, trong lòng run run, không phân biệt được là buồn hay vui.

Trì Mặc, anh đúng là làm rất tốt. Thì ra anh đã lừa tôi nhiều lần như vậy. Vậy ra, sự ỷ lại cũng là lừa gạt.

Đỗ Tâm nhớ tới một câu mà mình đã từng nghe qua. Khi ấy y đang pha chế rượu trong một quán bar nhỏ và nghe những cô gái xinh đẹp kể về chuyện tình của họ. Đỗ Tâm khẽ mím môi, không trả lời. Bây giờ không biết tại sao y lại nhớ đến nó.

"Cho dù mười vạn lần nữa, tôi cũng nguyện ý vươn tay ôm mảnh trăng trong nước. Đều là hư không, nhưng không sao cả." Cô gái nhếch mép cười nói. Đỗ Tâm thoạt đầu không hiểu, cảm thấy hành vi này đúng muốn tự làm tổn thương chính mình mà.

Nhưng hiện tại, y, Đỗ Tâm, có thể coi như là trong sương mù tìm hoa, trong nước vớt ánh trăng, chỉ là vui vẻ vô ích. Đỗ Tâm nhìn máu chảy ra từ ngón tay mình, cảm thấy mọi ngóc ngách trên cơ thể đều đau nhức. Đỗ Tâm không thích chửi thề, chỉ cau mày thật chặt, nghĩ tới việc vớt ánh trăng, đúng là rất đau lòng.