Chương 1: Trốn Thoát

Không khí buổi sáng sớm mang lại sự trong lành sảng khoái, bóng cây xanh thẫm dần hiện rõ, lộ rõ màu nguyên thủy.

Những tia sáng đầu tiên của mặt trời còn chưa chạm tới khu rừng núi um tùm ấm áp thì một tiếng bước chân hỗn loạn vang lên phá vỡ sự im lặng.

"Hắn ở đằng kia, nhanh lên bắt hắn đi!" Khoảng hơn chục thanh niên đang thở hổn hển khi đuổi theo thứ gì đó trong rừng. Đột nhiên, một người trong số họ nhìn thấy một bóng người điên cuồng chạy trốn, hưng phấn lên tiếng.

“Chết tiệt, xem tôi dạy cho hắn một bài học khi lão tử bắt được hắn; hắn lại dám chạy trốn khỏi bàn tay già nua này ". Một người đàn ông có khuôn mặt thô ráp khoảng ba mươi tuổi chửi bởi, cảm thấy bối rối và bực tức. Đôi mắt độc ác của hán trừng trừng nhìn con mỗi trong cuộc đấu tranh cuối cùng một cách đầy căm ghét.

Thư Cẩm Thiên cũng không quay lại sau khi nghe những lời đó. Với hơi thở cuối cùng, anh nhanh chóng chạy về phía trước. Không có con đường nào trong rừng núi hoang dã. Mọi thứ trước mắt người ta chỉ là thảm thực vật lộn xộn, cũng như những hàng cây thẳng tắp.

Con đường phía trước của hắn bị cỏ tại cản trở, Thư Cẩm Thiên buộc phải dùng cả hai tay liều lĩnh mở ra một con đường. Chân hắn giẫm phải những gốc cây không rõ nguồn gốc, hắn điên cuồng bỏ chạy không

phân biệt đường đi.

Những cành là giơ cao đập vào mặt và người anh, để lại những vết đỏ, thậm chi da mặt anh cũng bị trầy xước, rỉ máu. Bất quá Thư Cẩm Thiên căn bản không có cảm giác được, chỉ biết hắn đang chạy không ngừng nghỉ. Nếu anh ấy thậm chí thư giãn một chút, anh ấy sẽ kết thúc.

Là con trai cả của gia tộc Thư, người đứng đầu thế giới kinh doanh của Thành phố S, người ngoài sẽ cho rằng anh ta là người thừa kế của gia tộc Thư.

Các đối thủ kinh doanh của họ sẽ tấn công anh ta như một cách đơn giản và hiệu quả nhất để tấn công doanh

nghiệp của họ. Suy cho cùng, dù cha anh có hùng mạnh đến đâu mà không có người kế vị thì việc canh giữ khối tài sản khổng lồ như vậy có ích gì? Điều đó thật nực cười; họ nghĩ rằng họ sẽ có thể đánh bại ông bố rẻ tiền đó nếu ông ta biến mất sao? Thế giới bên ngoài chỉ biết anh là con nhà họ Thư mà không biết anh chỉ đơn thuần là sản phẩm phụ từ một cuộc hôn nhân làm ăn. Cha anh, người đàn ông nhẫn tâm và lạnh lùng đó, không hề có chút tình cảm nào với anh với tư cách là một người cha.

Cách đây hai năm, anh phát hiện ra mình bất ngờ có một người anh trai hơn mình hai tháng, người mà anh chưa từng gặp mặt.

Dần dần, anh biết rằng toàn bộ gia tộc Thư này là thứ

Cha để lại cho anh trai anh, và danh tính người

thừa kế của anh chỉ là mục tiêu giúp bảo vệ anh trai anh trước cuộc tấn công.

Hơn nữa, tình huống nguy hiểm mà anh hiện đang mắc kẹt cũng là do "anh trai "anh sắp đặt. Anh ấy đã không thể chờ đợi được nữa rồi phải không? Danh tính người thừa kế này có tốt không? Anh thậm chí còn không muốn nó. Tên đệ đệ ngốc nghếch của hắn, nếu không có Thư Cẩm Thiên cản trở nguy hiểm, có lẽ hắn cũng không còn sống để tiếp quản công ty Thục gia.

Thanh âm phía sau càng ngày càng gần, Thư Cẩm Thiên tim đã nhảy lên cổ hong, thanh âm đó trực tiếp truyền vào tai hắn.

Đột nhiên, Thư Cẩm Thiên có chút mất tập trung, tựa hồ đã xuyên thấu cái gì đó. Đầu óc anh choáng váng, anh dừng bước chạy nhanh, đứng chôn chân tại chỗ như một kẻ ngốc.

Khi Thư Cẩm Thiên tỉnh lại, tim hắn vẫn đập thình thịch. Anh ấn một tay vào người mình ngực và hít vài hơi thật sâu.Tầm nhìn mơ hồ của anh trở nên rõ ràng và rõ ràng.Khung cảnh mùa thu khô héo ban đầu nay trở nên trànngập cây cối rực rỡ với màu xanh đậm.Có những cây cao bất thường cao ngất trời. Những bụi cây màu mỡ và rực rỡ đang tràn lan chiếm một diện tích rộng lớn và nơi nó chiếm giữ không có khoảng trống cho đôi chân bước vào.

Thư Cẩm Thiên đột nhiên giật mình tỉnh lại, vội vàng quay đầu lại. Những tên cướp theo sát anh đã biến mất. Ngay cả con đường lộn xộn mà anh đã mở ra cũng biển mất không dấu vết.

Trong núi sâu yên tĩnh vang lên tiếng côn trùng kêu chói tai. Một con bướm lớn cỡ lòng bàn tay bay đến trước mặt anh, màu sắc lộng lẫy, kỳ lạ và mang theo hương thơm ngào ngạt. Đó là một giống kỳ lạ và anh không biết nó có độc hay không.Thư Cẩm Thiên bất cẩn dùng tay xua nó đi, ngồi trên mặt đất, vô lực và tê liệt.

Cẩn thận quan sát môi trường xung quanh, anh thấy những thay đổi rất lớn . Mặc dù đây vẫn là khu rừng trên núi . Nhưng so với lúc cậu đến _ không sợ với một phút trước , thế giới đã khác như ngày và không nghi ngờ gì nữa , lúc đó trời đã cuối thu nhưng bây giờ thì nóng không thể chịu được.

Chẳng mấy chốc quần áo trong của Thư Cẩm Thiên đã ướt đẫm mồ hôi.Anh cởi cả áo khoác và áo len, chỉ để lại một lớp áo duy nhất.Mồ hôi bốc hơi trên bộ quần áo ẩm ướt và nóng bức khiến anh nguội đi nhanh hơn rất nhiều.

Cảnh tượng kì lạ khiến Thư Cẩm Thiên kinh ngạc . Mọi thay đổi đều diễn ra ngay trước mắt khiến anh khó có thể tin được.

Anh nghĩ anh đã chuyển sinh!

Dù sao thì anh vẫn là một sinh viên đại học vẫn đang học tập và là khách thường xuyên của Qidian, vì vậy anh ấy không lạ gì với thuật ngữ chuyển sinh.Xảy rra sự tình kì quái như vậy , phản ứng đầu tiên của hắn đương nhiên là chuyến kiếp.

Mặc dù vậy , đây chỉ là một giải thưởng xổ số quá tệ !

Nhưng có thể giữ lại được mạng sống vẫn rất đáng giá!

Đó thực sự là cuộc giải cứu bất ngờ trong cơn nguy hiểm . Mặc dù anh đang trong một môi trường vô cùng xa lạ .Dù thế nào thì vẫn tốt hơn là bị bắt và mang về.

Tên anh trai ngu ngốc của hắn, để rửa sạch bằng trứng, gả đã tìm người thực hiện một vụ bắt cóc giả, lấy cớ lấy tiền là mục tiêu.Để tăng tính thuần khiết của nó .Anh ta không trực tiếp gϊếŧ chết anh, điều này cho phép anh có cơ hội sống sót.

Thư Cẩm Thiên nghĩ ngơi rất lâu mới chậm rãi đứng dậy.Tuy nhiên ,cơ bắp căng thẳng của anh vẫn run rẩy.

Anh bắt đầu chạy trốn từ nửa đêm , thời điểm mà ít cảnh giác nhất.Cho đến bây giờ đã vài giờ trôi qua cậu mới được nghỉ ngơi.Liên tục chạy trốn trong nhiều giờ tiêu hao quá nhiều thể lực của anh .Thư Cẩm Thiên cảm thấy bất lực từ đầu đến chân.

Những cái cây cao che khất phần lớn ánh sáng mặt trời, nhưng vẫn đủ làm ảnh loá , xuyên qua bóng cây rậm rạp nó chiếu xuống những đốm lốm đốm.

Căn cứ góc độ ánh nắng chiếu xuống ,Thư Cẩm Thiên xác định bây giờ đang là buổi chiều . càng khẳng định hắn đã chuyển sinh.

Một tay dựa vào chiếc nạng tạm bợ ,anh dùng nó để tìm đường và xưa đuổi rắn và côn trùng độc.

Thư Cẩm Thiên bắt đầu tìm đường ra khỏi rừng . Trên đường đi , anh ta ăn những loại trái cây có sâu đυ.c , nó rất đắng nhưng cũng rất dịu.Anh dùng túi cất một ít vì nó hữu ích khi anh khát.

Không biết từ lúc nào ,âm thanh xung quanh chở nên yên tĩnh lạ thường. Thư Cẩm Thiên cảnh giác dừng bước chân.Có tiếng gió nhẹ vang lên sau tai anh.Thư Cẩm Thiên né sang bên trái , vật thể đó ném vào khoảng không rồi lao về phía trước vài bước.

Thư Cầm Thiên nhân cơ hội quay đầu lại. Đó là một con thú vô danh có màu vàng đất và có kích thước tương đương một con sói hoang. Nó có những chiếc răng nanh sắc nhọn và đôi mắt nó dán chặt vào anh một cách thêm khát.

Khốn kiếp, thật xui xẻo làm sao!

Thần kinh của Thư Cấm Thiên căng thẳng, anh chăm

chủ nhìn con thủ cách mình chưa đầy năm mét.

Hai bên đối đầu nhau, đếm từng giây trôi qua. Con thú là kẻ đầu tiên phá vỡ sự yên bình, dùng một cước đá, hung hãn lao thẳng về phía Thư Cảm Thiên.

Thư Cấm Thiên né sang một bên và chém vào bụng con thú khi đi ngang qua. Quái vật đào hang giật mình và tức giận, gầm lên một tiếng.Con dao găm đó là thứ mà anh ta đã nghĩ ra để đánh cấp từ một tên cướp nào đó trước khi anh ta bỏ trốn. Bây giờ nó tình cờ trở nên hữu ích.

Quái và hàng sóc bị thương nhưng thậm chí còn hứng dữ hơn khi chiến đấu.Đối với nó thật quá nhục nhã khi bị một giống cái yếu ớt làm bị thương.Vốn dĩ nó thấy con cái này đi một mình nên mới đến . Luôn bị thú nhân xăn đuổi đã khiến chúng sợ hãi và căm ghét. Lần này nhìn thấy một giống cái xuất hiện nó muốn xả hơi.Nó cũng có thể có một bữa ăn ngon.

Thư Cẩm Thiên bị đẩy ngã xuống đất, anh ôm lấy cổ con thủ đào hang, ngăn nói không cho căn minh. Tay còn lại nắm chặt con dao găm, và—nhắm vào mắt con thú kiên quyết đâm xuống.

Một tiếng gam ru kinh thiên động địa dường như đã chọc thủng màng nhĩ của hắn. Con thú hoang bắt đầu lắc đầu điên cuồng và cố gắng thoát khỏi vật thể trong hốc mắt.Thư Cẩm Thiên gần như bị hất văng ra, nhưng để tránh trở thành kẻ bị động lần nữa.Cả hai chân anh kẹp chặt vào xương sườn con thú bàn tay cầm con dao găm ấn vào với lực mạnh hơn.

Một người và một thú liên tục lặn lộn trên đất, nghiền nát những loại cây linh tinh đã bị mưa gió phong hóa.

Thư Cẩm Thiên cạn kiệt toàn bộ sức lực còn đào găm cắm toàn bộ vào hốc mắt con thú trước khi anh rút nó ra.

Bộ não của nó đã bị đâm xuyên qua. Khi con dao được rút ra, một lượng mẫu lớn phun ra, mẫu bắn tung tóe khắp khuôn mặt của Thư Cẩm Thiên.Con thú đào hang mất đi sức lực và co giật khắp người. Khi cơn co giật của nó chậm lại, hơi thở của nó. cũng ngừng lại.

Anh ta mất đi sức lực toàn thân, mặc dù anh ta biết mùi máu sẽ thu hút động vật ăn thịt.Nhưng anh đã kiệt sức không thể bước nổi và dù chỉ nữa bước và bất tỉnh cạnh xác con thú.Không khí tràn ngập mùi máu tươi theo gió bay đi rất xa . Rất nhanh đã thu hút một con rắn to màu xanh đậm.

Chỉ là thứ thứ hút nó không phải là máu .Điều thực sự khiến nó quan tâm là giống cái bất tỉnh trên mặt đất .

Con trăn thè cái lưỡi ra và liếʍ vào giống cái yếu ớt trên đất. Hơi thở của rất yếu, nhưng vẫn có chút hơi thở lưu chuyển. Tốt lắm, vẫn còn sống.

Con rắn dài tới 20 mét đung đưa cái đuôi ngoằn ngoèo, cuốn theo cả người lẫn thú, trườn về tổ rắn với tâm trạng hưng phấn.