Chương 14

Tiếng chim hót vang vọng khắp núi rừng, hòa cùng tiếng gió hú. Chúng hung hãn lao về phía Thư Cẩm Thiên.

Thư Cẩm Thiên nghe được thanh âm này, đột nhiên giật mình, theo phản xạ có điều kiện nhảy dựng lên.

Đuôi của Thư Hàn Ngọc quấn quanh người anh đang kích động, đặt anh ra phía sau để bảo vệ.

Thư Cẩm Thiên lúc này mới nhớ tới con rắn lớn đã tới, lập tức thả lỏng tinh thần căng thẳng, thân thể mềm

nhũn.

Thư Cẩm Thiên xấu hổ nói: “Ha ha, xem ra là ta gây ra

phiền toái rồi.”

Đuôi của Thư Hàm Ngọc nhẹ nhàng vuốt ve anh, tỏ vẻ an ủi.

Hai con Hoả Điểu lao tới, con này nối đuôi con kia. Chúng đột nhiên phát hiện ra bên cạnh các thú nhân giống cái còn có thêm một nam thú nhân. Cả hai đều giật mình và có chút sợ hãi.

Tuy nhiên, con chim cái mất trí vì hận thù không quan tâm đến bất cứ điều gì, bay lên rồi sà xuống phía con Rắn to lớn và mạnh mẽ.

Núp thấp trên cành cây, Thư Hàn Ngọc không lùi bước. Thân hình của hắn hơi dịch chuyển và tránh được đòn tấn công của nó. Nó chưa kịp quay người lại, hắn đột nhiên nhấc nửa người lên, há miệng ra và bắt lấy con Hoả Điểu với tốc độ cực nhanh.

Cổ của Hoả Điểu bị răng của Linh Xà đâm xuyên qua và phát ra tiếng kêu tuyệt vọng. Nó dang rộng đôi cánh ,cố gắng vùng vẫy nhưng nhanh chóng mất đi sức lực.

Con chim đực tận mắt chứng kiến cái chết bi thảm của bạn tình, nó tức giận đến mức mắt sắp lồi ra khỏi hốc. Phát ra một tiếng kêu thảm thiết lao về phía trước.

Đôi mắt xanh đậm của Thư Hàn Ngọc nheo lại, trong mắt hắn chợt hiện lên một tia lạnh lùng. Tuy nhiên, miệng hắn cắn con chim cái không hề lỏng lẻo mà chờ đợi con chim đực tự tìm đến cái chết.

Khi con chim đực cách Thư Hàn Ngọc chưa đầy mười mét, Thư Hàn Ngọc cuối cùng cũng phun ra con Hoả Điểu trong miệng, cơ thể nhanh nhẹn của hắn nhanh chóng né tránh đòn tấn công của con chim đực với một độ lệch kỳ lạ và giáng cho con chim đực một đòn chí mạng giống như bạn đời của nó.

Sau khi vứt bỏ hai con chim ngu ngốc và cáu kỉnh, Thư Hàn Ngọc lo lắng quấn lấy giống cái và kiểm tra cơ thể anh.

“Suỵt! nhẹ nhàng thôi. Tôi bị đau lưng!"

Vừa rồi Thư Hàn Ngọc cứ ôm chặt lấy anh, trên lưng bị thương càng chảy máu nhiều hơn, vết thương bên trong cũng càng đau hơn.

Thư Hàn Ngọc một mình đối mặt với hai kẻ thù, Thư Cẩm Thiên sợ làm hắn phân tâm nên không ngừng chịu đựng. Bây giờ chim lớn được Thư Hàn Ngọc nhanh chóng gϊếŧ chết,hắn thầm khen ngợi Thư Hàn Ngọc

Thư Hàn Ngọc lập tức thả đuôi ra. Vừa rồi hắn quá tức giận, đuôi đã thắt chặt quá mức. Khoảnh khắc hắn nhìn thấy cậu, hắn nhận ra rằng vết thương đẫm máu ban đầu giờ đã nhuộm toàn bộ phần thân trên của anh trong máu. Ngay cả cái đuôi rắn của hắn cũng dính rất nhiều chất lỏng ấm áp.

Trái tim của Thư Hàn Ngọc đột nhiên thắt lại, và hắn, người luôn máu lạnh, bất ngờ cảm thấy bất lực. Cái đuôi của anh nhẹ nhàng an ủi Thư Cẩm Thiên

“Ss! Hu - Đi xuống thôi . Quả thật không có nhiều cảm giác an toàn khi ở trên cây.”

Thư Cảm Thiên sờ sờ vết thương trên lưng, lập tức nhe răng, nhăn nhó như bánh bao hấp .

Thư Hàn Ngọc gật đầu, cần thận quần lấy anh, chủ ý không chạm vào vết thương của mình, chuẩn bị cúi đầu xuống.

"Đợi một chút."

Lúc này Thư Cẩm Thiên nắm lấy một cành cây, chỉ vào tổ chim ở bên cạnh.

“Vẫn còn một quả trứng à! chúng ta đã phải trải qua rất nhiều khó khăn mới lấy được ,không thể lãng phí nó được.

Thân thể Thư Hàn Ngọc khựng lại. Thì ra giống cái ... muốn ăn thứ này?

Thư Hàn Ngọc gật đầu đồng ý, sau đó thả Thư Cẩm

Thiên ra cho anh đi lấy trứng.

Là một vị đại thiếu gia quý tộc sống một cuộc sống nhung lụa được nuông chiều, Thư Cẩm Thiên cho dù có được nguyên liệu tốt thì cũng không thể làm được món gì tử tế.

Anh thích ăn trứng tráng hơn , nhưng do không có điều

kiện tốt hơn nên anh chỉ trực tiếp đặt nó vào lửa để nướng. Không lâu sau, vỏ trứng bắt đầu chuyển sang màu vàng, sau đó kèm theo một vết nứt, trên vỏ trứng xuất hiện hai vết nứt và rất nhiều lòng trắng trứng chảy ra.

May mắn thay, Thư Cẩm Thiên cảnh giác đứng trước ngọn lửa để thỏa mãn lòng tham của mình, nhìn thấy cảnh này trong lòng vô cùng thương xót. Anh vội vàng dùng bàn tay trái không bị thương của mình điều chỉnh vị trí của quả trứng và lật mặt nứt của quả trứng lên trên để ngăn không cho trứng rò rỉ ra ngoài.

Lòng trắng trứng chảy ra bao phủ bề mặt vỏ trứng và tạo ra một lớp cặn trứng khác. Không lâu sau, nó dần dần chuyển sang màu đen cháy, đến mức trở thành bụi than... Khi trứng chín, vỏ trứng gần như bong ra.

Dù là trứng chim cháy đen, nhưng đối với Thư Cẩm Thiên người đã hơn mười ngày không thay đổi khẩu vị thì đây vẫn là một món ngon hiếm có.

Lột bỏ chỗ bị cháy xém, Thư Cẩm Thiên ăn uống vô cùng thích thú. Quả trứng chim to bằng quả bưởi đã bị anh ăn sạch, thậm chí còn ợ hơi hài lòng khi ăn xong.

Thư Cẩm Thiên không thể ăn hai con chim lửa sau khi ăn trứng, nhưng Thư Hàn Ngọc cũng không ăn chúng vì chim có nhiều lông và khó tiêu hóa. Vì vậy, Thư Cẩm Thiên chặt ra bốn cái đùi chim ít lông rồi nướng trên lửa trên qua, giữ lại cho bữa ăn tiếp theo.

Chân chim chậm chín, bây giờ còn được nướng lên trên. Thư Cẩm Thiên đoán chừng nó đã gần chín rồi, đun trên ngọn lửa cuối cùng. Sau đó anh phơi khô chúng trong không khí và không quan tâm đến chúng nữa. Tìm một nơi âm u có bóng cây, anh no căng nằm úp mặt xuống bãi cỏ mà anh đã dọn sạch để hỗ trợ tiêu hóa.

Thư Cẩm Thiên sở đi nằm sấp là bởi vì vết thương của

anh cơ hồ đều tập trung ở trên lưng. Anh không thể ấn

vào được nên chỉ có thể nằm sắp một cách rất khó coi.

Thư Hàn Ngọc biến thành người, trơ xương ngồi bên cạnh Thư Cẩm Thiên. Bàn tay to mảnh của anh nhẹ nhàng chạm vào vết thương gớm ghiếc trên lưng anh trong giây lát. Ngón tay mềm mại tinh xảo của hắn vuốt ve lưng Thư Cẩm Thiên, cảm giác như có một chiếc lông vũ lướt qua, khiến Thư Cẩm Thiên có chút nhột nhột.

“Đau à "? Thư Hàm Ngọc cảm thấy thống khổ không chịu nổi, hận mình không thể chịu thấy vết thương cho anh.

Giọng nói dịu dàng tự nhiên, cùng với giọng điệu đau khổ hiện tại của Thư Hàn Ngọc, nghe cảm động đến mức giống như lời thì thầm giữa những đôi tình nhân đang yêu Say đắm .

Thư Cẩm Thiên kinh ngạc. Thư Hàn Ngọc chưa bao giời dịu dàng với anh như vậy. Bị thương nhẹ như vậy không ngờ lại khiến anh có cảm giác được ưu ái lấn át.

“Đau.” Thư Cẩm Thiên mím môi nói. Nói xong, anh dừng lại, ấn bàn tay trái không bị thương lên ngực với vẻ mặt đau đớn. "Trái tim của tôi đau!"

Thư Hàn Ngọc lo lắng và liên tục kiểm tra cơ thể Thư Cẩm Thiên . Vậy hóa ra người giống cái cũng bị thương ở đó? hắn ấy quá bất cần và thậm chí còn không nhận ra điều này.

Thư Cẩm Thiên âm thầm tránh né hắn, nhưng cuối cùng cũng không dám quá rõ ràng tránh né , cho nên thân thể chỉ hơi xê dịch một chút.

"Hey hey hey! Anh đang chạm vào cái gì vậy? Trái tim tôi đau đớn vì quần áo của tôi. Lúc đầu tôi không có nhiều quần áo, bây giờ tôi có ít hơn một bộ !"

Thư Hàn Ngọc thở phào nhẹ nhõm, cơ thể tự động quấn lấy anh. Tuy nhiên, hắn không dám chạm vào vết thương của anh, chỉ dùng hai chân quấn quanh hai chân Thư Cẩm Thiên, hai tay tiếp tục sờ nắn cơ thể anh.

Con cái vốn đã rất gầy nhưng vẫn còn một ít thịt, nhưng bây giờ hắn thậm chí còn không thể véo được nó. Con cái chắc hẳn đã đói đến mức tột độ, thậm chí còn nảy ra ý định ăn trứng chim. Không thể được; hắn phải chăm giống cái ăn thật nhiều và nuôi con cái lớn hơn.

Thư Cẩm Thiên cảm thấy có chút kinh hãi trước hành động của Thư Hàn Ngọc. Bàn tay lạnh lẽo của con rắn

lớn đang nắm lấy thịt trên người anh, khiến anh có cảm giác như Thư Hàn Ngọc đang đánh giá xem mình nặng bao nhiêu, phần nào ngon hơn, vv...

"Thiên Thiên rất đói sao? Mấy ngày nay không ăn

no à?"

"Thiên Thiên" là biệt danh mà Thư Hàn Ngọc đặt cho anh sau khi anh học cách gọi tên anh. Mặc dù anh không ngừng tra tấn nội tâm vì chuyện này, nhưng vào thời điểm đó, anh vẫn cố gắng hết sức để xoa dịu sự cảnh giác của con rắn lớn đối với mình. Sau một lần bị từ chối vì sự phản kháng yếu ớt của mình, anh chỉ có thể ép mình đồng ý.

“Ừm! Mỗi ngày không phải thịt nướng thì lại là trái cây. Tôi ăn ngán luôn rồi. Bây giờ tôi muốn cắn một miếng khi nhìn thấy bất cứ thứ gì; ngay cả khi tôi không thể ăn nó ,ít nhất mới cũng sẽ thỏa mãn cơn thèm của tôi " Tôi đặc biệt muốn cắn anh! Thư Cầm Thiên âm thầm khắc

ghi câu này trong đầu.

Thư Hàn Ngọc mềm mại như không xương, đôi chân dài quấn quanh chân Thư Cẩm Thiên cuộn tròn mấy vòng, gần gũi không thể tách rời như một người. Hóa ra giống cái đó thực sự đang đói đến mức này sao? Không có gì ngạc nhiên khi anh ấy gầy đi

Trước đây hắn chưa từng tiếp xúc với giống cái. Những ký ức được truyền lại của hắn cũng sẽ không truyền lại những ký ức chi tiết như vậy, vì vậy hắn đã cho rằng giống cái là những sinh vật bí ẩn ăn rất ít. Những gì Thiên Thiên ăn trong một ngày ít hơn những gì hắn ăn trong một bữa.

“Vậy thì anh sẽ dẫn em đi ăn thứ gì đó ngon, nhưng chúng ta phải đi rất xa!"

Trước khi hắn nói to câu này. đã quyết định rằng hắn sẽ nuôi giống cái thật xinh đẹp và béo tốt. Bất kể Thư Cẩm Thiên bây giờ có muốn hay không, hắn vẫn sẽ mang theo.

"Thật sự? Có gì để ăn? Nó ở đâu ?" Trong lòng vui

mừng, Thư Cẩm Thiên đứng dậy, đối mặt với Thư Hàn

Ngọc, nhìn hắn bằng đôi mắt sáng ngời và sống động.

“em sẽ biết khi chúng ta tới đó. Đó là nơi tôi rất thích, có rất nhiều nước. Chúng ta có thể chơi ở đó cùng nhau. Em cũng sẽ thích nó ."

Thư Hàn Ngọc nghĩ tới cảnh tượng này, không khỏi nhẹ nhàng mìm cười.

“Ở có nhiều đồ ăn không? Nhanh nói cho tôi biết đi!" Thư Cẩm

Thiên sốt ruột nói. Hiện tại, anh rất mong muốn được

cải thiện bữa ăn của mình. Nếu điều này tiếp tục, trước

khi anh có thể trốn thoát thành công, anh có thể sẽ ngán đến chết mất .

"Nhiều!"

"Tốt! Tôi sẽ đi!" Thư Cẩm Thiên ánh mắt sáng ngời, không chút do dự nói.