Chương 16

Thư Cẩm Thiên đột nhiên bị kéo xuống, chưa kịp nín thở, một lúc sau đã ngạt thở. Nhìn thấy Thư Hàn Ngọc tiếp tục đi xuống, không có ý định đi lên, Thư Cẩm Thiên thực sự hoảng sợ.

“Ừm -" Không, anh sẽ chết mất ! Thư Cẩm Thiên bắt đầu vùng vẫy, cố gắng thoát khỏi sự trói buộc của Thư Hàn Ngọc. Tuy nhiên, sự phản kháng của anh chắc chắn giống như một con phù du làm rung chuyển một cái cây lớn đối với Thư Hàn Ngọc và hoàn toàn vô dụng. Anh chỉ khıêυ khí©h Thư Hàn Ngọc hơn , người đã trói buộc anh với sức mạnh lớn và lao xuống nhanh hơn.

Vũ !” Thư Cẩm Thiên nhất thời l*иg ngực như muốn nổ tung, anh dùng chút sức lực cuối cùng đẩy Thư Hàn Ngọc ra, và ra sức phản kháng. Để tăng tốc, Thư Hàn Ngọc dùng chân kẹp chặt quanh eo Thư Cẩm Thiên, toàn thân lộn ngược lao xuống.

Mặc dù con rắn lớn chỉ dùng hai chân kẹp chặt anh, nhưng Thư Cẩm Thiên vẫn không cách nào thoát khỏi đôi chân của hắn chỉ có thể tận mắt nhìn hắn kéo anh xuống vực sâu không đáy.

Có lẽ Thư Hàn Ngọc đã vô tình làm như vậy, cho rằng ai cũng có thể thở dưới nước giống như hắn. Nhưng đây đối với anh mà nói lại là nguy cơ trí mạng, Thư Cẩm Thiên vô cùng hối hận. Sự tương tác an toàn , lành mạnh giữa họ trong vài ngày qua đã khiến thần kinh của anh thả lỏng, khiến anh quên mất rằng đây là một con rắn lớn mạnh mẽ và tàn nhẫn vô cùng.

Thư Cẩm Thiên giãy dụa càng ngày càng yếu đi, cho đến khi anh không còn sức giãy giụa nữa. Toàn bộ sự tập trung của anh tập trung hết vào phổi, nơi đang vô cùng đau đớn vì nghẹt thở. Anh thực sự muốn mở miệng và hít một hơi thật sâu.

Không, anh sẽ bị sặc nước mất

Thư Cẩm Thiên đã không còn sức giãy giụa, yếu ớt dùng tay vỗ vỗ đôi chân trần của Thư Hàn Ngọc, cố gắng làm cho hắn chú ý tới chính mình.

Tuy nhiên, ngay cả khi Thư Hàn Ngọc quay lại bây giờ, anh cảm thấy rằng mình không thể kiên trì được nữa cho đến khi hai người chạm tới mặt nước.

Cái vỗ nhẹ của Thư Cẩm Thiên đối với Thư Hàn Ngọc chỉ như một cái vuốt ve mơ hồ mà thôi. Hắn hầu như không thể cảm nhận được nó khi nước nhanh chóng chảy qua cơ thể hắn.

Tuy nhiên, Thư Hàn Ngọc nhạy bén cảm nhận được chuyển động của anh. Khi Thư Hàn Ngọc bắt đầu ngừng vùng vẫy, hắn vốn cho rằng anh đã đầu hàng, nhưng bây giờ thì sao? Sức lực của Thư Cẩm Thiên có vẻ hơi sai...

Thư Hàn Ngọc quay đầu lại nhìn anh, liền nhìn thấy khuôn mặt đỏ bừng, vặn vẹo đau đớn của Thư Cẩm Thiên, trong mắt thậm chí còn đỏ ngầu.

Thư Hàn Ngọc giật mình, vội vàng ôm lấy thân thể Thư Cẩm Thiên.

Thư Cẩm Thiên bị Thư Hàn Ngọc lay động mạnh mẽ, anh kiên quyết giữ lấy hơi thở cuối cùng cũng không thể kéo dài được nữa. Anh trút hơi thở cuối cùng như một quả bóng bay bị rò rỉ và một dòng bong bóng...

Thư Hàn Vũ vô cùng sửng sốt. Đôi mắt của Thư Cẩm Thiên đã mơ màng,chỉ nhắm lại một nửa. Ngay lập tức, hắn dường như hiểu ra điều gì đó. Trước khi hít vào nước biển, Thư Hàn Ngọc dùng miệng che môi, cho anh hít thở không khí.

“Nn…” Phổi anh dịu đi một chút, nhưng vẫn chưa đủ, cảm giác ngột ngạt đang bóp nghẹt anh. Thư Cẩm Thiên vô thức áp sát nguồn dưỡng khí, theo bản năng hít vào.

Thư Hàn Ngọc sửng sốt, đôi mắt mở to nhìn chằm

chằm vào anh. Đôi mắt của Thư Cẩm Thiên nhắm nghiền, đôi lông mày nhíu chặt của anh vuốt ve, vui vẻ dán vào người hắn và yếu ớt mυ"ŧ lấy môi hắn.

Cảm giác kỳ lạ khiến trái tim hắn nhói lên. Thư Hàn Ngọc nhắm mắt hưởng thụ sự chủ động hiếm có của Thư Cẩm Thiên, càng vui vẻ được chia sẻ dưỡng khí của mình với anh

Phải rất lâu Thư Cẩm Thiên mới dần dần tỉnh lại. Môi anh vẫn hơi bầu ra, hút lấy dưỡng khí trong miệng Thư Hàn Ngọc.

Thư Cẩm Thiên mở mắt ra, nhìn thấy gần đó một mảnh trắng xóa, có hai đạo màu xanh đậm dấu vết, giống như một cái chổi quét qua tầm mắt của anh. Thư Cẩm Thiên không hiểu chớp chớp mắt, có chút không kịp phản ứng.

Nhìn thấy ánh tỉnh tỉnh dậy, trong lòng Thư Hàn Ngọc dâng lên một cảm giác vui sướиɠ, cuối cùng hắn cũng đưa chiếc lưỡi chẻ đôi của mình ra, cuốn lấy chiếc lưỡi ấm áp và mềm mại của Thư Cẩm Thiên.

“ Vũ ?" Đột nhiên trong miệng anh có thêm một thứ gì đó. Thư Cẩm Thiên ngậm và nuốt vào, một thứ thon dài từ trong miệng trượt vào trong cổ họng, tạo ra một cảm giác mát lạnh trơn nhẵn.

Nước biển mặn ngay lập tức tràn vào miệng anh khi anh mở miệng và liếʍ môi.

Huh? Nước biển? Anh đã ở biển à? ...Đúng rồi! Anh sắp chết rồi! Sắp chết đuối rồi! Anh ta bị Thư Hàn Ngọc kéo xuống nước.

Thư Cẩm Thiên đột nhiên mở to hai mắt, dùng sức giãy dụa, mới phát hiện toàn thân đều bị khống chế. Thứ ở quá gần không thể thấy rõ hóa ra là đôi mắt của Thư Hàn Ngọc, thứ chạm vào mắt anh chính là hàng mi dài và cong của Thư Hàn Ngọc.

Cả cơ thể anh dán chặt vào người hắn, đôi môi anh áp vào mỗi hắn! ...Vậy vừa rồi, thứ anh nuốt vào là...

" Vũ !" Thư Cẩm Thiên mạnh mẽ đẩy ra, tạo ra một

khoảng cách nhỏ giữa mình và Thư Hàn Ngọc.

Thư Hàn Ngọc buông Thư Cẩm Thiên ra, hài lòng nhếch môi, suy nghĩ vừa rồi cùng anh tương tác.

Không cần suy nghĩ, Thư Cảm Thiên tát thẳng vào

mặt Thư Hàn Ngọc một cái. Anh nghĩ đến hậu quả của nó sau hành động của mình và trở nên sợ hãi. May mắn thay, anh vừa bị thiếu oxy và vẫn còn khá yếu. Hơn nữa, với sức cản của nước biển, lực tát này không lớn nên hạn chỉ thuận theo khuôn mặt của Thư Hàn Ngọc mà từ từ vuốt ve hướng xuống dưới.

Thư Hàn Ngọc vui vẻ nắm lấy bàn tay nhỏ nhắn của Thư Cẩm Thiên, áp lên mặt mình, nhẹ nhàng xoa xoa.

Thư Cẩm Thiên âm thầm thở phào nhẹ nhõm, đồng thời, phổi vừa mới thả lỏng lại có chút thiếu dưỡng khí, anh do dự một giây. Thư Cẩm Thiên nhìn đôi môi tươi cười của Thư Hàn Ngọc, nghiến răng nghiến lợi cắn một cái.

Thư Hàn Ngọc càng vui vẻ hơn, thuận tiện đưa chiếc lưỡi chẻ ra muốn luồn vào. Vừa bước vào, anh đã được chào đón nồng nhiệt khi một chiếc lưỡi mềm mại áp vào mình, uyển chuyền quấn lấy anh, đưa nó vào trong miệng anh.

Thư Cẩm Thiên trợn to hai mắt, mạnh mẽ rút đầu lưỡi ra, lại không thể rút ra được. Kéo mạnh một lần nữa, cuối cùng anh cũng rút lưỡi ra.

Nhưng bởi vì thói quen thở, vừa rời khỏi môi Thư Hàn Ngọc, hắn đã uống một ngụm lớn nước biển. Anh lại bắt đầu bị nghẹn, khiến anh ho mà không hít được chút không khí nào.

Khi ho xong, anh lại sắp bị ngạt thở. Thư Hàn Ngọc lo lắng nhìn anh, đôi mắt xanh đậm trong trẻo như nước biển trong vắt xung quanh. lấp lánh trong suốt, còn anh thì có vẻ mặt ngây thơ.

Thư Cẩm Thiên cảm thấy ngột ngạt không thể tả được. hai tay ôm lấy thân thể Thư Hàn Ngọc hơn thành móng vuốt, bấu nó cho vào thân thể hắn.

Không còn lựa chọn nào tốt hơn, cảm giác ngột ngạt quen thuộc ngày càng lớn. Thư Cẩm Thiên lại dựa vào môi Thư Hàn Ngọc, nhanh chóng hút một ngụm oxy. Trước khi Thư Hàn Ngọc kịp làm bất kỳ hành động nào. khác, anh đã rút lui một cách nhanh chóng.

Thư Hàn Ngọc có chút bất mãn nhưng cũng không nói gì về chuyện này, mím môi hồi tưởng hương vị thơm ngon vừa rồi.

"Ùm!"

Thư Cẩm Thiên chỉ lêи đỉиɦ đầu của hắn, ý bảo Thư Hàn Ngọc bế anh lên.

Thư Hàn Ngọc ôn nhu mỉm cười, sờ sờ mái tóc ngắn bồng bềnh trong nước của Thư Cẩm Thiên, sau đó gật đầu .

Thư Cẩm Thiên kinh ngạc. Chuyện đó quá dễ dàng để đối phó, nó hoàn toàn không giống phong cách nhất quán của Thư Hàn Ngọc ah !

Thư Hàn Ngọc hợp tác như vậy, Thư Cẩm Thiên ngược lại có chút không quen, thậm chí có chút bất an. Tuy nhiên, sẽ ổn thôi miễn là anh có thể đi lên. Ai quan tâm đến hắn chứ?

Tâm tình rất tốt, Thư Hàn Ngọc tiếp tục lao xuống. Cảm thấy tốc độ trong hình dạng con người của mình quá chậm, hắn biến thành Linh Xà.

hơn sau khi nhận được bài học. Thật tuyệt vời

Tốc độ ở dạng rắn của Thư Hàn Ngọc không thể so sánh với hình dạng con người của anh ta, dòng nước chảy qua nhanh đến mức Thư Cẩm Thiên không thể mở mắt ra được.

Thư Cẩm Thiên cảm giác được nước biển ấm áp

dần trở nên mát mẻ hơn một chút, sức nổi trong cơ thể anh dường như không hề giảm mà ngược lại còn tăng lên. Mặc dù Thư Hàn Ngọc thỉnh thoảng có cho anh thở, nhưng anh vẫn cảm thấy l*иg ngực mình như bị nghẹn lại. Ngoài ra, cuộc hành trình này đã mất quá nhiều thời gian. Có phải anh thực sự đã nín thở lâu như vậy khi đến nơi?

Điều đó không đúng! Có cảm giác như họ đang tiến sâu hơn. Thư Cẩm Thiên cúi đầu nhìn đáy biển". Nó có màu xanh đậm. Sau đó anh nhìn lại "mặt biển" phía trên. Cũng có màu xanh đậm tương tự. Thu Cẩm Thiên bỗng nhiên không phân biệt được trên dưới.

“Ừm!" Thư Cẩm Thiên đập mạnh con rắn lớn đang quấn quanh mình. Thư Hàn Ngọc huých đuôi hắn rồi tiếp tục bơi.

Chết tiệt, Anh đang tiếp tục lặn xuống đáy biển sao.

Thư Hàn Ngọc biết Thư Cẩm Thiên có chút sợ hãi đối với vùng biến xa lạ, thân rắn quấn quanh người anh siết chặt một chút, hi vọng mang đến cho anh cảm giác an toàn.

Đừng sợ hãi. Chúng ta gần đến rồi. Anh đã có thể nhìn thấy đáy biển vàng,Thư Cẩm Thiên nghĩ dù sao thì mình cũng không thể trốn tránh được, không bằng để Thư Hàn Ngọc mang mình xuống.

Thư Cẩm Thiên nghỉ ngơi một lát, trong lòng có chút chán nản. Biển dường như sáng lên rất nhiều, màu xanh đậm đậm chuyển sang màu xanh nhạt trong trẻo, trở thành một lớp màu trầm lắng và huyền bí.

Thư Cẩm Thiên tò mò mở to mắt, ngẩng đầu ra khỏi lưng rắn.