Chương 10: Ám ảnh

Đêm qua, cô nhiều lần mơ thấy Cố Cẩn Duật thì thầm bên tai cô những suy nghĩ biếи ŧɦái của mình.

"Tô Niệm, cô trốn không thoát đâu..."

"Cô chỉ có thể là của tôi, bị tôi giam chặt, không thể chạy thoát."

"Nếu như cô ngoan ngoãn nghe lời, tôi sẽ yêu thương cô nhưng nếu cô dám chống đối kết cục..." Hắn cười nhạt đắc ý, tiếng cười làm cho người ta phát lạnh sống lưng.

Nếu không!

Tô Niệm giật mình từ trong mơ, toát mồ hôi hột, trong đêm tối mở mắt ra, cảm thấy giọng nói ám ảnh của Cố Cẩn Duật vẫn còn văng vẳng bên tai, không cần nói cũng biết, nếu cô không chịu nghe lời hắn, hậu quả sẽ nghiêm trọng. Mức độ nghiêm trọng thế nào, bản thân Tô Niệm cũng chưa lường được, cô cũng không bị lời hắn đe doạ đến mức quá sợ hãi, thầm nghĩ chỉ dựa vào mấy câu nói của Cố Cẩn Duật làm sao có thể khiến cô ngoan ngoãn tuân theo.

Nhưng đây mới chỉ là khởi đầu những điều cho sau này.

Sau khi dọn dẹp sơ qua, Tô Niệm thoa một chút kem che khuyết điểm để che đi quầng thâm lộ rõ dưới mắt, cô thoa thêm một chút son bóng lên môi để khuôn mặt không quá nhợt nhạt.

Khi đến công ty, cô vừa ngồi xuống không bao lâu, thang máy yên lặng mấy ngày nay đột nhiên vang lên một tiếng "Đinh", âm thanh ấy chứng tỏ có người đi lên tầng 68.

Tô Niệm nhếch khóe miệng hoàn hảo và nở một nụ cười thân thiện với tám chiếc răng trắng sáng để chào hỏi người sắp đến.

Thật bất ngờ, người tới là Cố Cẩn Duật, hắn mặc một bộ âu phục chỉnh tề, được cắt may cẩn thận, hình như hắn rất thích quần áo tối màu, trong lúc kiểm tra, hắn mặc một bộ đồ màu rỉ sét, hôm qua là màu đen, hôm nay là lại màu xanh lam.

Dẫu vậy, với chiều cao 1,85 mét và vóc dáng cân đối hoàn hảo của hắn thực sự có thể cân hết được những bộ quần áo này, một người đẹp trai có thể tùy tiện khoác chiếc bao tải cũng không thành vấn đề.

Khi Tô Niệm nhìn thấy người đến là là hắn, nụ cười trên khóe miệng cô chợt tắt, cô vội cúi đầu ngồi xuống, không muốn nhìn hắn lần nữa, cô sợ rằng nếu nhìn thấy hắn lần nữa bản thân sẽ không giữ được bình tĩnh mà vồ lấy hắn và xé hắn ra hàng trăm mảnh cho đỡ tức.

Lớp ngụy trang hoàn hảo bị phá vỡ.

Tên biếи ŧɦái này trông có vẻ sáng sủa, khuôn mặt tuấn tú nho nhã, sắc mặt hôm nay của hắn tốt hơn ngày đầu tiên mà Tô Niệm gặp hắn, nốt ruồi nước mắt ở khóe mắt càng khiến hắn càng thêm thu hút.

Nhìn thấy biểu cảm trên gương mặt Tô Niệm, Cố Cẩn Duật thay vì tức giận hắn lại mỉm cười đầy ẩn ý, hắn thích vẻ hoạt bát lanh lợi của cô, không nghĩ nhiều mà bước nhanh vào văn phòng tổng giám đốc, lướt qua cô cố ý chào hỏi.

"Niệm Niệm, chào buổi sáng!"

Tất nhiên Tô Niệm sẽ không thể để ý đến hắn, cô gõ bàn phím với vẻ mặt trống rỗng, cái tên tổng giám đốc này khiến cô cảm thấy xấu hổ, chỉ hận không thể đào một cái hố để giấu mặt đi cho đỡ ngại. Cái tên thân mật như vậy chỉ những người thân nhất trong gia đình mới có thể gọi. Tại sao hắn dám cơ chứ!

Tô Niệm thực sự tức giận, cô âm thầm chửi mắng hắn là kẻ xấu xa, con thú mặc quần áo, kẻ xấu tính đáng khinh và là kẻ biếи ŧɦái!