Chương 22: Tang Cẩu đáng yêu của ta, ngươi có yêu ta không?

“Chào buổi tối các quý khán giả!”

Ngày nào nữ MC cũng đều mở đầu y hệt nhau.

“Chào vợ!”

“Chào bạn gái!”

“Tên cướp độc ác kia, có dám đánh với tao một trận không.”

Bệnh nhân tâm thần rất hăng hái, các y tá đứng xung quanh cũng chẳng biết làm sao với tình hình này. Có lẽ là trong mắt bất cứ ai, những cô gái xinh đẹp luôn có một sức hút không thể chống cự được, ngay cả bệnh nhân tâm thần cũng thế.

Mấy y tá không mấy hứng thú với việc xem thời sự.

Nhưng đúng lúc ấy, một tin tức chợt xuất hiện đã hấp dẫn sự chú ý của họ.

“Tiếp theo xin chuyển qua một tin tức khác, bốn học sinh tốt nghiệp cao viện đã mất tích ở Diên Hải. Nếu ai đó trông thấy bốn người họ, xin hãy gọi cho dãy số phía dưới.”

“110.”

Chốc lát sau.

Trên màn hình xuất hiện bốn tấm hình, đồng thời còn có cả thông tin cá nhân.

Học sinh tốt nghiệp đến từ tứ đại cao viện.

Người nào cũng đang ở độ tuổi thanh xuân năng động nhiệt huyết, thế mà lại biến mất một cách ly kỳ, đúng là vừa đáng buồn vừa đáng tiếc.

Trong văn phòng.

Viện trưởng Hách uống trà táo đỏ kỷ tử, nội dung của bảng tin đã bắt đầu liên quan đến Diên Hải.

“Mới đó mà tà vật đã đến Diên Hải rồi sao?”

Trong mắt người thường, việc bốn thanh niên trẻ tuổi mất tích dường như một chuyện rất bình thường, nhưng trong mắt ông, mọi chuyện không chỉ đơn giản như vậy. Có thể khiến cục đặc cảnh không tìm được người thì chỉ có một kết quả duy nhất, đó chính là đã bị tà vật gϊếŧ chết.

Tiếng chuông điện thoại vang lên.

“Alo! Nghĩ sao lại gọi điện cho tôi thế này, chẳng lẽ có ai đó có tinh thần bất ổn muốn đến bệnh viện tâm thần của tôi sao?”

“Ông bảo rằng đã tìm khắp cái thành phố này mà cũng không tìm được bóng dáng bốn người họ ư? Có nói điêu không vậy, bệnh viện tâm thần của tôi mà ông còn chưa tới thì sao dám bảo là đã đi tìm khắp thành phố mà không tìm được.”

“Được, được, không trêu ông nữa. Nếu nghĩ theo cách của tà vật, ông nghĩ rằng tôi sẽ xuất hiện trước mặt các ông một cách quang minh chính đại sao?”

“Không tìm được trên mặt đất thì tìm dưới lòng đất đi, cống thoát nước trong cả thành phố nối thông với nhau đó. Dù tà vật có trốn dưới đó thì cũng chẳng có gì bất ngờ cả.”

Cúp máy.

Viện trưởng Hách uống ngụm trà, hút điếu thuốc, khói bay lượn lờ khiến ông trông vô cùng thâm sâu phong độ. Nghĩ theo cách lý thuyết có lẽ sẽ không hữu dụng, nhưng không phải ai cũng có thể hiểu được.

Tà vật sẽ đến bệnh viện tâm thần ư?

Chắc là không đâu.

Dù sao cũng có viện trưởng Hách ông ở đây, nó không sợ bị ông ban cho giấy chứng nhận, mãi mãi ở lại đây sao?

Đêm đã khuya, bệnh viện tâm thần dần yên tĩnh trở lại, mang theo bầu không khí vô cùng kinh khủng. Có bệnh nhân tâm thần không ngủ được, chỉ biết nằm trên giường lẩm bẩm lầu bầu những tiếng người ta nghe không hiểu.

Ngoài hành lang rất tĩnh lặng, bởi vì tay nghề của thợ điện còn hơi kém, thỉnh thoảng bóng đèn lại bị chập điện, phát ra tiếng xẹt xẹt, càng làm cả cái bệnh viện tâm thần vốn đã chẳng khiến người ta yên tâm này tăng thêm phần đáng sợ một cách vô cớ.

Ở một góc nào đó trong bệnh viện tâm thần.

Cạch cạch!

Nắp cống khẽ động, ngay sau đó, một sinh vật trông như chó bò ra khỏi miệng cống.

Tà vật Tang Cẩu.

Thế mà nó lại xuất hiện ở bệnh viện tâm thần.

Một nửa cơ thể thoáng ẩn trong bóng tối của nó khiến người ta cảm thấy vô cùng kinh khủng, nhưng nương theo ánh đèn yếu ớt phát hiện ra tình trạng của con Tang Cẩu đang không hề ổn, phần lông sau lưng và gáy nó đã bị cháy trụi, máu thịt dính bết vào nhau.

Trong trận chiến dưới đường cống vào buổi sáng, bốn thanh niên trẻ tuổi kia đã gây cho nó không ít sát thương, nhất là người thiếu niên Mao Sơn đã khiến nó phải nhìn bằng cặp mắt khác còn làm nó bị thương.

Tang Cẩu là tà vật có trí thông minh, với tình hình hiện tại, nếu bị cao thủ phát hiện, nó chắc chắn chỉ còn một con đường chết, thế nên chỉ đành tìm một chỗ để dưỡng thương.

Với dáng vẻ dữ tợn hiện giờ của nó, dù cho có để con người bình thường trông thấy thì họ cũng sẽ sợ chết khϊếp, càng chẳng cần phải nói đến việc nhờ con người giấu giếm mình.

Trong bóng tối, Tang Cẩu thu nhỏ cơ thể, sương mù dày đặc tản ra trên người nó bị hút hết vào trong thân thể. Chốc lát sau, nó đã trở thành một chú chó đen nhỏ xíu chân ngắn trông vô cùng đáng yêu, trừ việc có vết thương hơi đáng sợ ra thì tất cả mọi thứ đều đạt chuẩn đáng yêu trong mắt con người.

Nếu để một cô gái nào đó nhìn thấy, cô ta chắc chắn sẽ bị dáng vẻ đáng yêu của nó moe chết, khiến cô ta phải ôm nó vào lòng, không nỡ buông tay.

Còn phải nói thêm một câu, đúng là một bé cún đáng yêu mà.

Kawaii!

“Hừ, loài người ngu ngốc, lo mà đón tiếp ta đi.”

Tang Cẩu không thể nói chuyện, nhưng trong lòng lại có suy nghĩ.

Phòng bệnh 666.

Lâm Phàm và Trương lão đầu ngồi vắt chéo chân, uống sữa đậu nành. Trước khi ngủ, uống sữa đậu nành có thể giúp họ ngủ ngon hơn.

“Tôi phát hiện đồng hồ của tôi có thể là giả, anh ta đã bán cho tôi một chiếc đồng hồ lởm.” Trương lão đầu vừa uống sữa đậu nành vừa thấy khó chịu, sau đò kéo tay áo lên, nói: “Cậu xem này, hôm nay rõ ràng là ngày 2 tháng 3, nhưng lúc xem thì chỉ mới là ngày 29. Tôi bảo anh ta sửa đồng hồ cho tôi, nhưng anh ta lại bảo tôi rằng, chiếc đồng hồ này của tôi đã bị người khác động tay động chân chứ không liên quan gì đến anh ta, còn bảo tôi muốn sửa thì phải bỏ tiền.”

“Chiếc đồng hồ này của tôi đáng giá tới mấy tỉ, tiền sửa chữa cũng phải tốn ít nhất là hơn mấy trăm triệu, tôi lấy tiền ở đâu ra chứ.”

“Không thì cậu cho tôi mượn mấy trăm triệu đi, qua một thời gian ngắn nữa tôi sẽ trả cho cậu.”

Ngoài miệng thì nói với vẻ rất đáng thương nhưng thật ra thì mục đích chủ yếu vẫn là muốn mượn tiền.

“Tôi không có tiền.” Lâm Phàm nói.

Trương lão đầu lắc đầu: “Tôi biết cậu không có tiền, thế bây giờ tôi hỏi nhé, không thì chúng ta đi bắt cóc đi, tôi nghe nói bắt cóc dễ lấy được tiền lắm.”

“Bắt ai?” Lâm Phàm hỏi, cậu sẵn lòng giúp đỡ Trương lão đầu, bạn thân của mình gặp hoạn nạn, mình phải ra tay giúp đỡ ngay.

Trương lão đầu chỉ Lâm Phàm: “Bắt cậu nha. Chẳng phải cậu có bạn gái sao, tôi sẽ giả vờ bắt cóc cậu, để cô ta đi sửa đồng hồ cho tôi. Chỉ cần sửa xong chiếc đồng hồ thì tôi sẽ thả cậu ra, để cô ta thôi lo lắng.”

Lâm Phàm chớp mắt, lạnh nhạt nói: “Tôi đâu có bạn gái đâu.”

“Người trên tivi không phải bạn gái cậu à?” Trương lão đầu hỏi.

“À! Đó là vợ tôi, tôi không có bạn gái.” Lâm Phàm nói với vẻ đáng tiếc: “Ông là bạn tôi, thế mà tôi lại không giúp gì được cho ông. Tôi rất khó chịu, nhưng oonh cứ yên tâm, tôi sẽ nghĩ cách.”

Trương lão đầu thở dài, nói: “Vợ lận hả, tôi còn tưởng là bạn gái cơ, thế thì không được rồi.”

Nhưng đúng lúc ấy.

Có một tiếng ư ư yếu ớt truyền tới từ ngoài cửa.

“Cậu có nghe thấy tiếng gì không?” Trương lão đầu hỏi.

“Không.”

“Có mà.”

“Tôi không nghe thấy gì hết.”

Tang Cẩu đang giả vờ làm một chú chó con bị thương cảm thấy hơi phiền lòng, con người nào cũng bị điếc sao?

Nó ư ư từ nãy đến giờ rồi, thế mà vẫn không chịu mở cửa.

Hết cách rồi.

Tang Cẩu giơ chiếc móng vuốt nhỏ dày của mình lên rồi cào vào cửa. Nếu vẫn không có phản ứng gì thì nó chỉ đành đổi chỗ khác thôi vậy.

“Có mà, rõ ràng tôi nghe thấy tiếng gì đó.” Trương lão đầu xuống giường, mở cửa phòng, hai mắt lập tức sáng lên. Trông thấy Tang Cẩu, trái tim già nua của hắn cũng bị moe chết, vội vàng ôm chầm lấy chú cún: “Cậu xem tôi phát hiện ra cái gì này, đúng là một chú chó đáng yêu, tôi thích chó nhất đó.”

Chốc lát sau.

Hai người đã đặt chú chó nhỏ lên giường.

“Chú chó bị thương, chắc là đau lắm.” Trương lão đầu đau lòng nói.

“Ừ, đau lắm.” Lâm Phàm gật đầu.

“May là tôi biết châm cứu, tôi có thể chữa bệnh cho nó.”

“Chữa khỏi bệnh cho nó là chúng ta có thể chơi với cún con rồi.”

Ngồi vòng quanh chú chó nhỏ, hai người quan sát nó thật cẩn thận như thể chưa từng trông thấy chú chó nào. Cả hai đều rất thích, người nào cũng có tấm lòng yêu chó hết á.

Tang Cẩu rất đắc ý.

Con người ngu ngốc, các người đã chết chìm trong vẻ ngoài đáng yêu của Tang Cẩu ta đây rồi chứ gì.

Nhưng từ từ…

Cái lão này đang định làm gì vậy?

Chiếc ngân châm kia châm vào chỗ nào đấy.

Mặc dù thấy không thoải mái nhưng cũng hết cách, nó chỉ đành nhẫn nhịn.

Trương lão đầu chữa trị cho chú chó một cách cẩn thận. Tuy nói đây là một con chó nhưng chắc cũng chẳng khác con người là bao, huyệt vị đều giống nhau. Chỗ nào thấy bất ổn thì châm vào chỗ đó, chắc chắn sẽ không sai.

Lâm Phàm nhẹ nhàng vuốt ve bộ lông của chú chó.

“Đúng là một chú chó đáng yêu, thích quá đi mất.”

Tang Cẩu có thể nghe hiểu được ngôn ngữ loài người, đáng yêu, thích à? Chờ đến khi vết thương của ta hồi phục, trốn được khỏi lệnh truy nã, để ta cho các ngươi xem bản thể của ta, xem các ngươi có còn khen là đáng yêu nữa hay không…

Ọc ọc!

Nhưng đúng lúc ấy, Lâm Phàm lại ôm bụng, tiếng bụng đói cũng truyền tới.

“Lão Trương, tôi đói, muốn ăn gì đó quá.”

Trương lão đầu nói: “Vậy phải làm sao bây giờ?”

Soạt soạt!

Lát sau, ánh mắt của Lâm Phàm và Trương lão đầu đều tập trung thẳng vào chú chó đáng yêu.

Gì?

Tang Cẩu cảm thấy ánh mắt của hai người kia có vẻ bất ổn.

Giống như đang nhìn thức ăn vậy.

Không!

Ảo giác thôi!

Ánh mắt ấy chắc chắn là do đã bị ta làm cho moe chết.

Đã như vậy ta sẽ để nội tâm các ngươi hoàn toàn chìm đắm trong sự đáng yêu này.

Tang Cẩu liếʍ lòng bàn tay Lâm Phàm, thể hiện rằng mình là chú chó đáng yêu nhất…