Chương 24: Mình ăn ở hiền lành như thế, may mắn sẽ đến thôi

Ảo giác thôi!

Đúng!

Đây chắc chắn là ảo giác!

“Tôi thích thịt xào ớt á.” Trương lão đầu tưởng tượng, nước miếng cũng bắt đầu tuôn trào bên khóe miệng: “Mùi hương ấy chắc chắn sẽ rất thơm.”

“Tôi lại thích lẩu.” Lâm Phàm cũng nêu suy nghĩ của mình.

“Lẩu khô ngon hơn.”

“Thịt hầm đậu hủ cũng ổn áp á.”

Bỏ qua sự tồn tại của Tang Cẩu, cả hai người đang bận thảo luận cách lên món thịt chó đáng yêu. Càng nói, nước miếng lại càng chảy nhiều hơn, bụng của hai người cũng kêu ọc ọc.

Trương lão đầu đau lòng nói: “Tiếc là chúng ta không có nồi.”

“Cũng không có bếp.” Lâm Phàm cảm thấy rất đau đớn.

Vẻ mặt hai người đầy thất vọng, nhưng ngay sau đó, giống như tâm linh tương thông, hai người lại nhìn nhau, trăm miệng một lời nói với vẻ kiên định: “Nhưng chúng ta có thể nghĩ cách mà.”

“Ha ha!”

“Ha ha!”

Bọn họ bật cười.

Lúc này, Tang Cẩu đã hiểu được cảm giác nhục nhã. Răng nanh của nó bị đập vỡ, nó cố gắng tránh thoát nhưng đối phương đã nắm chặt lấy gáy nó, khiến nó không có chút sức lực nào để phản kháng, chỉ biết há mồm chuẩn bị hét to.

Chẳng qua…

Ư ư!

Thấy chú chó chuẩn bị gào thét, Lâm Phàm vội vàng nhét nắm đấm của mình vào trong miệng chú chó. Do bị một vật cứng chặn lại, cổ họng nó có cảm giác muốn nôn, tất tần tật mọi thứ trong dạ dày cũng bắt đầu cuồn cuộn dâng trào.

“Suỵt!”

“Ngoan, đừng sủa, coi chừng bị mấy y tá kia phát hiện ra đó. Bọn họ thích nhất là bắt mày lại, nhốt mày vào trong một chỗ mà mày không thể thoát được, mày sẽ rất đáng thương đó nha.”

Lâm Phàm nhỏ giọng nói với chú chó những câu mà chưa chắc đối phương có thể nghe hiểu.

Tang Cẩu rất tức giận.

Đáng ghét.

Ta đường đường là tà vật cấp hai, sao ngươi có thể đối xử với ta như vậy, lấy cánh tay bẩn thỉu của ngươi ra khỏi miệng ta ngay. Tang Cẩu thắt chặt cổ họng, muốn chèn ép cánh tay đối phương đến mức vỡ nát.

Nó nhanh chóng phát hiện chuyện này có vẻ không ổn.

Cánh tay của con người này quá cứng, mỗi khi ma sát đều khiến cổ họng nó thấy khó chịu. Mặc dù đã là tà vật cấp hai nhưng bộ phận bên trong cơ thể nó vẫn rất yếu ớt.

Trương lão đầu lục tung phòng hòng tìm được bật lửa và que diêm, nhưng sau khi tìm hồi lâu mà vẫn không tìm thấy.

“Không tìm được.”

“Đúng là đắng lòng, món ăn đáng yêu như vậy đang ở ngay trước mặt, thế mà chúng ta lại lực bất tòng tâm.”

Bọn họ đúng là quá khổ mà.

Sau đó, hắn lại nhẹ nhàng vuốt ve bộ lông của chú chó, không còn mềm mượt như trước mà đã hơi cứng rắn hơn: “Chó à, tiếc thật nhỉ? Tụi tao không tìm được dụng cụ đánh lửa, nếu có thể bắt được lửa, tụi tao đã ăn mày được rồi.”

Tang Cẩu biết, nó trợn to đôi mắt chó, hai con người trước mắt đang muốn ăn nó.

Xu rồi.

Nó là tà vật đấy, sao con người có thể ăn tà vật được chứ, đó là chuyện không thể. Nói ra thì nghe có vẻ xúc phạm tà vật nhưng mỗi khi nhìn thấy máu thịt của tà vật, con người đều làm như thấy phân. Dù có thật sự ngon đi nữa thì cũng còn lâu họ mới ăn.

“Cậu đang nhìn gì vậy?” Trương lão đầu hỏi.

Lâm Phàm ngẩng đầu, lạnh nhạt nói: “Tôi đang nhìn bóng đèn.”

Trương lão đầu cũng tò mò nhìn theo, nhìn một hồi liền thấy mắt mình bắt đầu choáng váng, không hề thoải mái chút nào: “Bóng đèn thì có gì hay đâu mà nhìn.”

“Ông nói xem liệu điện có nướng chín thịt được không?” Lâm Phàm hỏi một câu chí mạng.

Trương lão đầu gãi đầu, dù có bổ đôi cái đầu của hắn ra thì hắn cũng chẳng biết điện có nướng chín thịt được không.

Lâm Phàm lẩm bẩm: “Tôi nhớ trước kia, khi tôi thử tu luyện bằng dòng điện, tôi đã ngửi thấy cơ thể mình tỏa ra một mùi rất thơm. Tôi nghĩ nếu bé chó cũng học cách tu luyện thì thịt của nó chắc chắn cũng sẽ rất thơm.”

“Tôi nghĩ là chúng ta có thể thử một lần.” Trương lão đầu nói.

Chỉ số thông minh của Tang Cẩu không hề thấp, nó có thể hiểu hết những cuộc nói chuyện và hành vi của con người.

Nhưng bây giờ.

Nó rất muốn nói, nó hoàn toàn không hiểu hai người này đang nói gì hết.

Chữ nào cũng hiểu, nhưng khi xếp những chữ ấy lại chung với nhau, nó không còn biết nữa.

“Được, xem tôi làm này.”

Lâm Phàm đứng trên giường, vẫn không với tới bóng đèn. Cậu lấy cái ghế nhựa ở cạnh cửa tới rồi đứng lên đó để tháo bóng đèn xuống, sau đó lại trông thấy hai cái lỗ có thể đưa người ta đến miền cực lạc.

“Cần tôi giúp một tay không?” Trương lão đầu hỏi.

Lâm Phàm lắc đầu, nói: “Không cần, tự tôi làm là được.”

Sau đó, cậu giơ tay lên, để chú chó đến gần cái lỗ kia.

Tang Cẩu lập tức hoàn hồn, con người muốn gϊếŧ nó, nó giãy giụa, muốn gào thét nhưng lại không thể phát ra tiếng kêu nào, chỉ có thể la hét trong lòng.

“Cái đệt mẹ!”

“Dừng lại!”

Xẹt!

Một dòng điện bỗng chốc truyền tới, toàn bộ lông trên người Tang Cẩu dựng đứng cả lên rồi co giật liên hồi, bắt đầu bốc khói. Tuy là tà vật có sức mạnh nhưng từ khi sinh ra nó đã rất sợ điện.

Cơ thể Lâm Phàm cũng bị giật theo.

“Dòng điện này siêu thật, còn mạnh hơn ở trong trường nữa.”

Dần dần.

Mùi thịt nướng tỏa ra.

Tang Cẩu đã sắp bay mất nửa cái mạng của mình, nó đã hoàn toàn sụp đổ.

“Ồ! Bên này chín rồi, bên đây thì lại còn sống.” Lâm Phàm cảm thấy vô cùng sung sướиɠ thoải mái, phương pháp chữa trị bằng cách để điện giật đúng là đỉnh của chóp. Cậu lại đổi sang hướng khác, đưa chú chó lên.

Xẹt!

Tia điện lóe lên, thỉnh thoảng còn có thể trông thấy những hạt hồ quang điện nho nhỏ chợt lóe lên rồi biến mất.

Bộ lông của chú chó đã bốc cháy.

Nhưng chính ngọn lửa ấy lại khiến phần thịt càng tỏa ra mùi hương ngào ngạt hơn.

Trương lão đầu vô cùng mong đợi, thơm quá đi.

Thơm quá trời quá đất.

Lúc này, Tang Cẩu chỉ còn sót lại miếng hơi tàn thoi thóp cuối cùng. Khi dòng điện lan truyền khắp toàn thân, nó thấy cái chết đã không còn cách mình quá xa, hơi thở cũng càng ngày càng yếu ớt. Nó cũng ngửi được mùi hương ấy, thịt của nó quả thật rất thơm.

Nó không cam lòng gầm thét.

“Súc sinh!”

Bóng đèn bên trong bệnh viện tâm thần chớp tắt lập lòe, lúc sáng lúc tối, trông giống y như một căn nhà ma, toàn bộ nơi này đã bị bao trùm bởi một bầu không khí kinh khủng.

Hôm nay đến lượt Lý Ngang trực đêm.

Hiện tại tâm trạng của cậu ta đang rất tốt, cậu ta đã đi đến đỉnh cao cuộc đời. Người bạn gái do chú Vương hàng xóm giới thiệu cho cậu ta thật sự là một người rất tốt, dịu dàng, đáng yêu. Mặc dù hai người vẫn chưa sống cùng nhau nhưng trừ bước cuối cùng vẫn chưa làm ra thì những bước trước đó đều đã hoàn thành cả rồi.

Nghĩ đến cảnh tượng ngồi trong rạp chiếu phim mờ tối, hai người nắm tay nhau, cùng xem một bộ phim tình cảm.

“Em biết anh muốn cái gì, nhưng em là một cô gái truyền thống bảo thủ. Em muốn giao toàn bộ mọi thứ cho anh vào đêm tân hôn một cách hoàn hảo, còn bây giờ, em có thể thưởng cho anh một phần thưởng khác…”

Trong sự hưng phấn xen lẫn mong chờ của Lý Ngang, bạn gái cậu ta đã kéo khóa quần của cậu ta xuống, sau đó yên lặng cúi đầu.

Cậu ta chỉ biết tự nắm tóc chính mình.

Trong đầu nổ tung.

Từ đó về sau, cậu ta đã thề rằng mình nhất định phải làm việc thật giỏi.

Trong hành lang.

“Bóng đèn bị gì thế này, sao cứ chớp tắt mãi vậy?” Lý Ngang nhìn bóng đèn, sau đó lắc đầu: “Bây giờ mấy tên thợ điện kia không còn chịu làm việc nghiêm túc gì cả, chắc là do vặn không chắc rồi.”

Cậu ta không để ý đến những chuyện ấy nữa mà chỉ tiếp tục đi kiểm tra trong hành lang.

Trước mặt chính là phòng bệnh 666.

Nghĩ đến chuyện xảy ra hôm đó.

Cậu ta cảm thấy chắc là bản thân đã nhìn nhầm, chắc chắn chỉ là ảo giác, chắc chắn là do mình làm việc quá sức nên mới sinh ra ảo giác. Bây giờ đúng lúc đến xem thử xem hai bệnh nhân trong phòng 666 đã ngủ chưa. Nếu bọn họ đã ngủ rồi thì chắc cũng đã đá văng chăn mền đi lung tung, cậu ta sẽ vào trong để đắp kín chăn lại giúp bọn họ.

Hai bệnh nhân kia đều rất đáng thương.

Một người vẫn còn rất trẻ đã mắc bệnh tâm thần, đúng là quá đáng tiếc.

Một người khác thì lại không còn nhỏ nhưng vẫn chưa có con, chỉ có thể cô đơn lẻ bóng ở lại nơi này, nghe tội nghiệp biết bao.

“Mình ăn ở hiền lành như thế, may mắn sẽ đến thôi.”

Lý Ngang tự động viên chính mình rồi nở một nụ cười, đi vào phòng bệnh 666.

Một già một trẻ đã ngủ hết chưa?