Chương 37: Không làm rõ chuyện này, tôi sẽ mất ngủ!

Tại bệnh viện.

Y tá thay băng vệ sinh xong quay lại phòng bệnh, phát hiện hai bệnh nhân tâm thần đã biến mất, cô ta lo lắng nhìn quanh.

Cô ta tìm kiếm khắp nơi, nhưng vẫn không thấy hai người họ.

Đến khi dò hỏi Trương Hồng Dân mới biết bọn họ đã rời đi trong lúc cô ta đi thay băng vệ sinh. Cô ta tự hỏi sao bệnh nhân tâm thần lại chó như vậy, rất biết cách nắm bắt cơ hội để chạy đi.

Thậm chí cô ta còn hối hận vì việc mình là con gái, tại sao tháng nào cũng phải đổ máu?

Không thìm thấy bệnh nhân tâm thần đâu, cô ta sợ tới nỗi suýt khóc.

Nhờ mấy đồng nghiệp hỗ trợ tìm kiếm, đồng nghiệp an ủi cô ta không nên gấp, có lẽ bọn họ chỉ đang đi xem chim nhỏ.

Chim nhỏ?

Y tá thật sự bất lực, có lẽ trong mắt mấy người đồng nghiệp, bệnh nhân tâm thần có tâm tư rất lớn.

Nhưng hai người này không phải bệnh nhân tâm thần bình thường.

Đúng lúc này.

Có hai bóng người lưỡng lự bước đi trên hành lang phía xa, nhìn kỹ mới thấy, đó chẳng phải hai bệnh nhân tâm thần mà cô ta tìm kiếm ư?

Hai người bọn họ nắm tay nhau đi, nụ cười tươi rói hiện hữu trên khuôn mặt họ. Nhìn kỹ có thể phát hiện, có lẽ bọn họ hơi lạc lõng giữa những người xung quanh.

Y tá muốn chạy tới dò hỏi bọn họ, rốt cuộc hai cậu vừa đi đâu.

Nhưng cô ta vừa nhấc cái bàn chân nhỏ, nhớ đến việc hai người họ là bệnh nhân tâm thần lại tự giác đứng im.

Đầu mình bị úng nước hay sao? Nghĩ gì mà lại định đi hỏi bệnh nhân tâm thần vừa đi đâu về?

Chỉ cần bọn họ quay về là tốt rồi.

“Mời tránh đường.” Lâm Phàm nói với nét mặt tươi cười.

Cô y tá đứng cạnh cửa chủ động tránh sang bên cạnh theo phản xạ có điều kiện, nhìn bọn họ quay về phòng bệnh, cô ta cũng không nghĩ nhiều nữa.

Sau khi quay về phòng bệnh, Trương lão đầu nằm trên giường bệnh, vén tay áo nhìn chiếc Rolex trên cổ tay, cảm nhận khí chất cao quý xa hoả từ đồng hồ, hắn vui vẻ hẳn lên.

Lâm Phàm muốn đưa đồ ăn ngon mình mang về cho cô bé, có điều cô bé đã ăn rồi.

Vậy chỉ có thể đưa đồ ăn ngon cho gã chột mắt.

“Ông ăn chút gì đi.”

Lâm Phàm bước tới mép giường gã chột mắt, đưa hộp cơm plastic cho ông ta, thản nhiên nói: “Ăn rất ngon, ăn xong vô cùng sảng khoái.”

Gã chột mắt không muốn để ý tới hai tên bệnh nhân tâm thần này.

Ông ta không hề có hứng thù với bệnh nhân tâm thần.

Cũng tự trách bản thân quá ngây thơ.

Đến tận lúc giao tiếp xong rồi ông ta mới nhận ra nói chuyện với bệnh nhân tâm thần không khác gì đàn gảy tai trâu, tới cuối cùng chỉ khiến tâm lý bạn nứt toạc, mà đối phương thì vẫn bình tĩnh hỏi bạn những câu vẩn vơ…

Ông sao vậy?

“Không ăn.”

Gã chột mắt không muốn tiếp xúc quá nhiều với bọn họ, đồ bệnh nhân tâm thần đưa liệu ăn được không?

Có quỷ mới biết trong đó có gì.

Lâm Phàm mở hộp cơm ra, miệng nói ăn rất ngon, ông nên nếm thử. Đồng thời, một mùi hương thoang thoảng bay khắp không khí.

Khi gã chột mắt ngửi thấy mùi hương này, ông ta chấn động.

Thơm quá.

Hai tên tâm thần này từ đâu ra vậy?

“Khoan đã, để tôi xem chút.”

Quả thực gã chột mắt hơi đói bụng, lúc Trương Hồng Dân đi múc cơm cho con gái, ông ta có dò hỏi gã chột mắt muốn ăn cơm hay không, nhưng gã chột mắt vốn là lãnh đạo cục dị năng, là cường giả hàng đầu thành phố Diên Hải, sao có thể nằm trên giường bệnh như người bình thường, rồi ăn cơm hộp trong bệnh viện?

Đó là sự sỉ nhục với một cường giả.

Lâm Phàm đưa đũa cho gã chột mắt, sau đó bò lên giường bệnh của mình, ngồi khoanh chân, vẫy tay với cô bé, sau đó nở nụ cười ngốc nghếch với cô bé đối diện.

Cậu có thể nhìn thấy ánh sáng thân thiện trong đôi mắt trong veo của cô bé, sự thánh thiện, trong trắng, không một chút vẩn đυ.c.

Cô bé cực kỳ thích nụ cười của Lâm Phàm, nó giống như mặt trời, thật ấm áp!

Gã chột mắt gắp một miếng thịt, ông ta không ngờ đây là thịt rắn, nhưng cũng không nghĩ về phương diện tà vật. Ông ta bỏ miếng thịt vào miệng, cắn nuốt, đúng là rất thơm, chất thịt cũng không tồi.

Nhưng dần dần, ông ta phát hiện thịt có vấn đề.

Ông ta cũng không nghĩ quá nhiều.

Có thể là mới cắn miếng đầu nên chưa quen miệng.

“Mua ở đâu vậy?”

Gã chột mắt uống miếng canh, cảm thấy ấm dạ dày, tò mò không biết bọn họ lấy từ đâu. Một bệnh nhân tâm thần mà lại biết ăn thịt rắn thì có hơi sai sai, giống như đầu óc không quá ngu muội.

Lâm Phàm trả lời với khuôn mặt không cảm xúc: “Không mua ở đâu cả.”

Trương lão đầu lại nói tiếp: “Chúng tôi tìm thấy nó trong rừng cây, nó thật dài thật dài, trông lại rất đáng yêu, có hoa văn màu đỏ đen xen kẽ, trông thực sự đáng yêu.”

“Nó bất ngờ xuất hiện, đáp xuống bên cạnh chúng tôi. Chúng tôi thấy nó đẹp, nghĩ chắc thịt ăn rất ngon, sau đó có người nấu chín nó giúp chúng tôi.”

Gã chột mắt không nghĩ xa xôi quá nhiều, ông ta cắn miếng thịt rắn, lắc đầu cười, không ngờ hai tên bệnh nhân tâm thần này lại may mắn như vậy.

Có thể gặp được nó.

Khoan đã…

Hoa văn màu đen đỏ xen kẽ ư?

Cái mồm đang nhai thịt rắn dần thả chậm tốc độ, ánh mắt trở nên nghiêm túc. Ông ta gắp một miếng thịt rắn, bỏ vào hộp kim loại, bốn góc phát ra ánh sáng.

Hình ảnh ba chiều được hình thành, các loại số liệu khác nhau hiện lên.

Tà vật cấp hai, Huyền Xà.

Gã chột mắt há miệng.

Không biết vì sao.

Thịt rắn vốn thơm lại trở nên không thơm nữa.

Phụt!

Gã chột mắt nhổ miếng thịt rắn ra khỏi miệng, giờ phút này ông ta chỉ muốn xé toạc cái miệng mình ra.

Có phải đầu óc ông ta có bệnh rồi không?

Tại sao lại ăn thức ăn của kẻ tâm thần?

“A! Sao ông lại lãng phí như vậy? Đây là số đồ ăn cậu ấy nhịn miệng để dành về cho ông đấy.” Trương lão đầu nhìn gã chột mắt nhổ thịt rắn ra, hắn tức muốn hộc máu, đỏ mắt ôm hộp cơm plastic vào lòng, sau đó đưa cho Lâm Phàm, nói với thái độ tức tối: “Ông ta không xứng được ăn đồ ngon như thế.”

Rồi lại tức giận trừng mắt liếc gã chột mắt một cái.

“Tôi sẽ không châm cứu giúp đôi mắt kia của ông mọc ra nữa.”

Gã chột mắt nhìn Trương lão đầu với thái độ bình tĩnh, thầm rít gào trong lòng, thật là cám ơn ông quá. Tôi đã lĩnh giáo khả năng châm cứu của ông hai lần rồi, nếu tôi còn để ông châm cứu lần thứ ba, tôi thề sẽ nhảy từ tầng này xuống.

Òng ọc!

Lâm Phàm uống canh rắn, ăn thịt rắn, đúng là ngon thật sự. Nếu biết ông ta lãng phí như vậy, cậu nên ăn luôn ở đó, ít nhất khi ấy canh vẫn nóng hổi.

Cậu nhìn cô bé nhìn mình từ nãy đến giờ, cười nói: “Em muốn ăn không?”

“Em ăn no lắm rồi.” Cô bé lắc đầu nói.

“Vậy anh sẽ ăn hết.” Lâm Phàm nhìn, thấy cô bé gật đầu xong mới ngửa đầu, hé miệng, đổ hết số đồ ăn trong hộp cơm nhựa vào miệng. Thật thơm quá.

Gã chột mắt nằm trên giường bệnh, quay đầu sang bên cạnh, ông ta không muốn để ý tới hai bệnh nhân tâm thần này nữa.

Đợi đến lúc trời hửng sáng ông ta rời đi.

Trong đầu ông ta vẫn đang nghĩ về chuyện tà vật Huyền Xà, không biết tại sao lại chuyển hướng nghĩ về Tang Cẩu. Cái chết của hai tà vật cấp hai này đều có quan hệ với hai tên bệnh nhân tâm thần kia.

Cái kết giống nhau đến bất ngờ.

Đó là đều bị bọn họ ăn thịt.

Nếu là cường giả, tất nhiên ông ta sẽ không kinh ngạc.

Nhưng bọn họ lại là bệnh nhân tâm thần tay không tấc sắt.

Hơn nữa trông họ cũng khá yếu ớt.

Rốt cuộc bọn họ đã dùng cách gì để gϊếŧ chết tà vật? Mà lại chẳng bị thương dù chỉ một chút.

Ngẫm nghĩ.

Gã chột mắt biết, nếu không đoán ra được, chắc chắn đêm nay ông ta sẽ mất ngủ. Muốn biết bí mật ẩn sâu trong chuyện này, ông ta chỉ có thể tiếp tục giao lưu với mấy kẻ tâm thần đó.

Chỉ là khi nhìn hai người bọn họ.

Ông ta lại không biết phải mở miệng thế nào.

Một người uống cạn sạch canh rắn xong ngồi khoanh chân trên giường xoa bụng, vẻ mặt an nhàn hưởng thụ.

Còn một người khác thì đang trừng mắt nhìn ông ta với điệu bộ tức giận.

Giống như ai đó vừa cướp chiếc đồng hồ Rolex đắt tiền của hắn vậy.