Chương 2: Dương Thiên béo ú 2

Hồi còn nhỏ, Dương Thiên không hề béo, nhưng đến năm mười tuổi, hắn đột nhiên bị bệnh nặng. Sau đó, sau khi khỏi bệnh thì cân nặng cũng tăng lên không kiểm soát nổi, gần như là mỗi năm đều tăng lên.

Cha mẹ Dương Thiên cũng đã dẫn hắn đến gặp không ít bác sĩ, thuốc gì cũng đã uống thử, tiêu hết tiền tiết kiệm trong nhà, nhưng căn bản vẫn không có chút tác dụng gì.

“Dựa vào số cân nặng này của mình, không biết có thể sống đến năm ba mươi tuổi không!” Dương Thiên bi quan nghĩ thầm, đi vài bước lại thở hổn hển.

Hắn đã xem rất nhiều bài báo về chuyện này, trên thế giới có rất nhiều người bị thừa cân nghiêm trọng, tuổi thọ của họ hầu hết đều không dài.

Dương Thiên lúc này vừa tròn mười tám tuổi, đang ở độ tuổi thanh xuân mơn mởn nhất, nhưng lại bởi vì chuyện hình thể mà không có ai muốn làm bạn với hắn.

Giống như chuyện bức thư tình của Dương Thiên vậy, rõ ràng hắn nhét trong cặp, nhưng cuối cùng lại xuất hiện trên tay Trương Tiến. Chuyện này ngoài mấy người ngồi xung quanh hắn ra thì làm gì có ai có thể lấy được? Còn cả nữ sinh vừa rồi châm chọc nói hắn ghê tởm nữa, bình thường hắn đều giúp cô ta giải đáp những thắc mắc trong học tập, nhưng bây giờ kết thúc học kỳ rồi, hắn đã chẳng còn giá trị gì nữa.

Dương Thiên đi về phía nhà mình, mặc dù mới chỉ mười tám tuổi nhưng tâm tư của hắn đã trưởng thành hơn những người cùng trang lứa rất nhiều.

Còn về chuyện yêu thần Tần Ngữ Huyên, ban đầu hắn định chôn giấu mãi trong lòng, nhưng bây giờ Trương Tiến lại công bố ra, khiến cả trường đều biết.

Không sao cả, Dương Thiên nghĩ thầm. Chỉ còn ba ngày nữa là đến kỳ thi đại học rồi, hắn đã nỗ lực nhiều năm như vậy, bây giờ cần phải giữ vững tâm thái để đón nhận kỳ thi quan trọng nhất đời này.

Đây là một căn nhà cũ nát, Dương Thiên nhìn câu đối quen thuộc treo trên cửa, trong lòng lập tức yên ổn trở lại. Hắn đẩy cửa ra, trực tiếp vào nhà.

“Mẹ, con về rồi.”

Căn phòng này rất nhỏ, chưa đến bốn mươi mét vuông, có hai gian phòng, một phòng bếp và một phòng khách. Phòng khách cũng chỉ bày một bộ sô pha cũ nát và một chiếc bàn tứ giác, còn lại không có gì nữa.

Thẩm Tân Lan đang bận rộn trong phòng bếp, nghe được giọng nói của Dương Thiên, bà cũng không ra ngoài mà nói luôn: “Tiểu Thiên, con mau đi tắm rửa đi, lát nữa cha con sẽ về. Con sắp thi đại học rồi, hôm nay mẹ nấu rất nhiều món con thích ăn.”

Dương Thiên cười, đi vào phòng mình lấy quần áo đi tắm.



Nhìn về phía căn phòng nhỏ vẫn đóng kín kia, Dương Thiên mỉm cười lắc đầu.

“Kẽo kẹt.” Một lát sau, cửa lại được mở ra, một người đàn ông vạm vỡ, gương mặt chất phác lương thiện, cả người bẩn thỉu đầy tro bụi bước vào.

“Cha, cha đã về rồi! Quần áo của cha!”

Dương Thiên chào hỏi.

“Ừ!” Dương Gia Quốc gật đầu, nhìn về phía con trai mình, nhận quần áo từ trong tay hắn.

“Ăn cơm thôi, Tiểu Thiên, con gọi San San ra đây.” Thẩm Tân Lan đặt đĩa thức ăn cuối cùng lên bàn, sau đó nói với Dương Thiên.

Dương Thiên nhìn cánh cửa phòng vẫn đóng chặt kia, bất đắc dĩ tiến lên gõ cửa.

“San San, nấu xong cơm rồi, ra ăn cơm thôi!”

Cánh cửa đóng chặt kia cuối cùng cũng mở ra, một cô bé khoảng chừng mười hai tuổi đi ra ngoài. Cô bé này trông rất đáng yêu và ngoan ngoãn, chỉ là sắc mặt khi nhìn Dương Thiên không được tốt cho lắm.

Đây là em gái của Dương Thiên- Dương San, bây giờ mới chỉ học năm nhất cấp hai, cô bé không có ấn tượng tốt với người anh trai béo ú của mình, nhưng gia đình cũng không quá ngạc nhiên.

“Ăn nhiều một chút.” Thẩm Tân Lan nhìn con trai mình, gắp cho hắn một cái đùi gà, ánh mắt nhìn hắn tràn đầy đau lòng.

“Hừ.” Một tiếng hừ lạnh truyền đến, lại là em gái của Dương Thiên bất mãn vì mẹ đối xử bất công.

“San San, con cũng ăn đi!” Thẩm Tân Lan lại gắp một cái đùi khác cho con gái.



“Lần này thi đại học con muốn ghi danh vào trường nào?” Cơm nước xong xuôi, Dương Gia Quốc hỏi. Đối với Dương Thiên, không nói đến chuyện khác, nhưng thành tích học tập vẫn luôn là niềm tự hào của ông và Thẩm Tân Lan.

“Con muốn nộp vào đại học An!” Dương Thiên suy nghĩ một hồi rồi nói. Đại học An là trường đại học tốt nhất ở tỉnh An, mặc dù chỉ xếp hạng thứ hai mươi trong danh sách các trường đại học cả nước nhưng cũng là một trường đại học trọng điểm.

Dương Gia Quốc hơi nhíu mày, ông càng hi vọng con trai có thể học những trường đại học ở thành phố lớn. Nhưng nếu Dương Thiên đã lựa chọn như thế thì ông cũng không nói thêm gì nữa. Dựa vào thành tích của Dương Thiên thì chỉ cần không có bất ngờ gì xảy ra thì hắn chắc chắn có thể đỗ vào đại học An.

Dương Thiên nhìn gương mặt cha mẹ mình tràn đầy nếp nhăn, mới hơn bốn mươi tuổi mà đã có tóc bạc, trong lòng đau đớn không dứt.

Căn bệnh lúc mười tuổi của hắn đã vét sạch tiền bạc của gia đình, sau này lại còn bị béo phì, càng khiến cho kinh tế gia đình cạn kiệt. Theo những gì Dương Thiên biết thì cha mẹ hắn đã vay nợ họ hàng thân thích hơn bốn trăm nghìn.

Cha của Dương Thiên- Dương Gia Quốc chỉ là một công nhân xây dựng bình thường, lương tháng chỉ hơn năm nghìn tệ. Còn mẹ Thẩm Tân Lan thì phải ở nhà chăm sóc hắn và em gái Dương San, năm nghìn tệ trang trải sinh hoạt một tháng đã khó, đừng nói đến chuyện để dành.

Dương Thiên biết mình không thể làm gì khác nên chỉ có thể liều mạng học hành, chờ đến khi hắn vào đại học chắc chắn sẽ lập tức đi kiếm tiền để cải thiện cuộc sống cho gia đình.

Căn nhà này gia đình hắn đã ở mười mấy năm, mưa to gió lớn một chút là dột. Hắn nộp hồ sơ vào đại học An cũng chỉ vì đại học An cách gia đình hắn không xa, đi xe nửa ngày là có thể về nhà rồi.

Dương Thiên rất sợ, không biết khi nào bản thân mình sẽ xảy ra chuyện ngoài ý muốn. Dù sao thì thân thể của hắn thực sự rất yếu, đi hai bước đã thở hổn hển rồi. Học đại học gần nhà một chút, muốn gặp gia đình cũng tiện hơn.

Chờ đến khi hắn học xong đại học thì sẽ lập tức đi kiếm tiền, cố gắng mua một ngôi nhà lớn hơn để cha mẹ và em gái có thể sống một cuộc sống tốt đẹp hơn.

Dương Thiên thầm nghĩ.

Chớp mắt đã trôi qua ba ngày.

“Lan Lan, lúc làm bài nhớ giữ bình tĩnh, đừng căng thẳng.”

“Tiểu Quân, con xem lại xem có còn thiếu cái gì nữa không.”