Chương 14

Chương 14: Kỹ nữ điên! Buông ra! Mẹ nó, cậu đừng cắn!

Phó tổng dâʍ đãиɠ liếʍ liếʍ môi, học dáng vẻ của mấy nữ lang trong hội sở uốn éo đi đến trước mặt người đàn ông, ngửi thấy mùi mồ hôi trên người Lôi Nghị thì có chút ghét bỏ nhưng huyệt da^ʍ bên dưới lại càng ướt hơn.

Cậu nhẹ nhàng ấn lên vai Lôi Nghị, ánh mắt nghiền ngẫm mà dâʍ đãиɠ, giống như đang hỏi có muốn khiến tôi hôi như anh không tài xế.

Nhưng tài xế hôi vẫn không dao động như cũ, một lúc sau mới lạnh lùng nói:

“Lắc tay của mẹ tôi cậu ném ở đâu rồi?”

Ninh An ngây ngẩn cả người.

“Lắc tay gì, tôi có biết cái lắc tay nào đâu?”

“Cậu phá nhà tôi cũng được, nhưng không được lấy đồ của tôi.”

Giọng nói của Lôi Nghị cực kỳ lạnh lùng.

Chuyện này khiến Ninh An không có hứng thú phát da^ʍ nữa, nổi giận đùng đùng nói:

“Tôi căn bản không biết lắc tay, cho dù tôi cầm đi thì thế nào, cùng lắm thì đền cho anh là được, anh tức giận cái gì! Qủy nghèo đúng là quỷ nghèo.”

Sắc mặt Lôi Nghị âm trầm nói:

“Đó là di vật của mẹ tôi.”

Ninh An cươi lạnh nói:

“Đồ của người chết mà anh vẫn giữ, ha hả…Còn có tôi nói sẽ bồi thường cho anh thì sẽ bồi thường, cùng lắm thì tôi đưa cho anh vài cái.”

Lôi Nghị không nói chuyện nữa, Ninh An thấy sắc mặt của hắn đúng, cậu cũng không nhịn được nữa mắng Lôi Nghị.

“Anh ra vẻ cái quỷ gì, anh cút ra ngoài cho tôi!”

Lôi Nghị lạnh lùng liếc nhìn Ninh An một cái rồi xoay người đi ra ngoài.

Ninh An thấy hắn thật sự cút thì nổi giận đùng đùng, đuổi theo giơ tay lên muốn đánh Lôi Nghị nhưng lại bị người đàn ông kia bắt lấy. Lôi Nghị lạnh mặt nhìn cậu một lúc lâu, sau đó hung hăng ném tay Ninh An ra, ánh mắt chứa đầy sự khinh miệt lãnh khốc.

Ninh An bị chọc giận hoàn toàn vì ánh mắt này, đây là một loại cảm giác từ trước đến nay chưa từng có, từ nhỏ cậu đã được lớn lên trong sự cưng chiều của ba mẹ. Sau khi thành niên lại là phú nhị đại phó tổng của một công ty, càng không ai dám bất kính với Ninh An, nhưng duy độc tên tài xế này, đã cưỡиɠ ɠiαи xâm phạm cậu, vũ nhục cậu, còn dám xem thường cậu, Ninh tổng chưa bao giờ nhục nhã như vậy, cậu phẫn nộ sắp hỏng mất, nhào qua giống như phát điên, vừa đánh vừa khóc mắng:

“Tên khốn nạn, đồ rùa rụt đầu, tôi muốn gϊếŧ anh!”

Lôi Nghị và Ninh An giao triền bên nhau, phó tổng dâʍ đãиɠ giống như con gái, vừa cào vừa cấu, nắm tay cũng không nặng, nhưng móng tay nhọn, cào cổ người đàn ông sinh đau.

“Kỹ nữ điên! Buông ra! Mẹ nó, cậu đừng cắn!”

“Ô ô ô….Tôi đánh chết anh…Đồ khốn nạn…Anh dám xem thường tôi…Khốn nạn…Tôi cắn chết anh…”

“Kỹ nữ thối, buông tay! Mẹ nó dám cắn tôi, xem tôi tôi có làm chết cậu không!”

Lôi Nghị cũng bị cắn ra lửa giận, chủ yếu là phó tổng vừa da^ʍ vừa cay, khi cắn hắn còn nhân cơ hội liếʍ một cái, khiến dươиɠ ѵậŧ của hắn cứng lên, lập tức xoay người ôm lấy Ninh An còn đang lộn xộn, hai tay bắt lấy tay người kia, thân hình cao lớn áp chế thật mạnh, đè cậu lên tường.

Bị đè lên tường rồi nhưng Ninh An vẫn còn tiếp tục giãy giụa, vừa khóc kêu vừa mắng, Lôi Nghị thấy thế thì cúi đầu cắn lên đôi môi còn đang mắng chửi người kia, gặm cắn thô bạo sắc tình, chỉ chốc lát đã cắn môi cậu đến mức xuất huyết, hương vị rỉ sắt trao đổi trong miệng hai người, đau đến mức Ninh An khóc ô ô, liều mạnh lắc đầu.