Chương 22

Khi Ninh An mở mắt ra, đập vào mắt cậu là khuôn mặt của Lôi Nghị, người đàn ông ôm chặt lấy Ninh An, cánh tay lớn gần như che hết ánh mặt trời, dưới háng hắn cũng có một cây dươиɠ ѵậŧ to, côn ŧᏂịŧ dài như mãng xà cũng cuốn lấy eo Ninh Abn, cậu xấu hổ đến mức kêu to oa oa.

Kêu kêu, Ninh An tỉnh lại, cậu phát hiện mình đang bị Lôi Nghị ôm ngủ, hắn vừa ôm cậu vừa cọ cọ cổ nghịch điện thoại, động tác kia cực kỳ thân mật khiến Ninh tổng thẹn thùng tức giận.

Vì thế Ninh An lập tức tát Lôi Nghị, bàn tay bang một cái dừng trên mặt người đàn ông kia, tuy rằng sức lực không lớn nhưng lại khiến Lôi Nghị ngẩn cả người, cậu không nghĩ đến mình sẽ đánh trúng, cũng ngẩn ngơ theo, sau đó lại lạnh lùng nói:

“Ôm cái gì mà ôm, nhanh thả tôi xuống!”

Ánh mắt Lôi Nghị hơi trầm xuống nhưng hắn không nói gì mà buông cậu ra, Ninh An cũng cảm thấy bầu không khi không đúng, nhưng cậu là người ngạo mạn chắc chắn không phải mình làm sai, vì thế Ninh An lại quát lớn:

“Dựa vào cái gì mà anh ôm tôi! Tôi không cho phép, anh không được ôm tôi.”

Lôi Nghị nghĩ thầm cậu lại phát điên cái gì, ȶᏂασ cũng ȶᏂασ rồi còn không cho ôm?

Ninh An thấy Lôi Nghị không phản bác, tâm tinh đột nhiên trở nên suy sút, thật ra cậu thích được hắn ôm, chỉ là giấc mơ kia quá cổ quái và dọa người, hơn nữa Lôi Nghị còn ȶᏂασ tàn nhẫn như vậy, tỉnh lại cũng không dỗ dành Ninh An, quả thật là khiến cậu tức giận! Nhưng Ninh An không nói, mặc thêm áo khoác của Lôi Nghị sau đó thở phì phì mở cửa xe.

Lúc này bọn họ đang trên đường nhỏ ở vùng ngoại ô, hai bên đường là vườn hoa cải dầu mênh mông vô bờ, bụi hoa vàng óng ánh lay động theo gió, nhìn qua cực kỳ xinh đẹp.

Nhưng Ninh An lại không có tâm tình thưởng thức những thứ này, cậu xuống xe, thấy Lôi Nghị không xuống cùng thì tức giận đến mức hốc mắt đỏ lên.

Ninh An ngang ngược tùy hứng, đến cha mẹ ruột cũng không dám quản cậu huống chi là người khác.

Ninh tổng cũng không biết biểu đạt, xưa nay cậu vẫn luôn cường thế, đều là người ta cầu Ninh An, cậu chưa bao giờ phải đi cầu người khác, nhưng tên tài xế kia, không chỉ tùy tiện ȶᏂασ Ninh An, mà thái độ còn ác liệt, quả thật là đối xử với cậu như kỹ nữ.

Nghĩ như vậy, Ninh An lại càng tức giận hơn, oán khí trong lòng càng nặng.

Chắc là bị ȶᏂασ đến mức nội tiết tố mất cân đối, Ninh An nghẹn một bụng lửa giận, khập khiễng đi về phía vườn hoa cải dầu.

Lôi Nghị thấy cậu chạy xa cũng xuống xe theo, vừa mắng kỹ nữ điên vừa đuổi theo Ninh An.

Cậu nghe thấy động tĩnh phía sau thì nghĩ thầm tài xế thối, bây giờ mới đuổi theo tôi, chậm rồi! Vì thế Ninh An chạy càng nhanh hơn, nhưng cậu lại vấp phải gò đấp, cơ thể thẳng tắp lảo đảo sang bên cạnh.

Lôi Nghị thấy Ninh An té ngã thì gấp gáp chạy đến, cánh tay vươn ra túm cậu vào ngực.

Ninh An nặng nề ngã vào ngực người đàn ông, tâm run lên, rưng rưng muốn đẩy hắn, Lôi Nghị cũng không biết cậu đang tức giận cái gì, dùng sức ôm chặt Ninh An. Nhưng người đàn ông càng dùng sức thì cậu càng chống cự, còn còn dùng chân đạp hắn.

Chuyện này khiến Lôi Nghị hoàn toàn nổi giận đánh lên mông Ninh An:

“Rốt cuộc cậu muốn làm cái gì!”

Ninh An đỏ mắt ngẩng đầu lên, tuy rằng hung tợn nhưng hai mắt lại ướt hồng, dáng vẻ cực kỳ đáng thương.