Chương 8: Di nguyện của Hắc Phượng Hoàng

Hành trình “ bất ngờ nhưng không nguy hiểm” cứ thế trải qua, cả hai nhanh chóng đến được mật giới Côn Lôn, trung tâm của lãnh địa.

Khi họ đến gần, những con chim ruồi vẫn đang chơi đùa cùng Thịnh Linh Tuyên bất ngờ dùng mỏ ngoạm lấy các góc trên bộ quần áo màu đỏ của hắn và lôi hắn đi.

Thịnh Linh Tuyên cảm nhận được điều gì đó, “Các ngươi không buông ta ra, có phải là có nguy hiểm không?” Con chim nhỏ cong người ôm chân gật đầu.

Ung Hoa Đình bước tới sánh vai cùng hắn, nhìn về nơi trọng yếu của di tích Côn Lôn, chỉ thấy một màu đen kịt, cảnh giới hỗn độn vướng víu kia thậm chí có thể nuốt chửng thần thức của hắn.

Chắc hẳn để Ti Mệnh mở cảnh giới trước sẽ tăng độ nguy hiểm, có thể rất nhiều thượng thú sẽ bị đánh thức.

"Thịnh Thịnh, chúng ta đang ở nơi thánh địa Hắc Phượng Hoàng," Ung Hoa Đình đặt tay lên vai

y và siết nhẹ.

Thịnh Linh Tuyên bình tĩnh vuốt mao đầu của tiểu linh thú trong tay mình, nhìn về phía xa đen như mực với đôi mắt mơ hồ: "“Nơi đó chính là nhà của ta sao……”

"Đi thôi", Ung Hoa Đình nắm lấy tay hắn và đi về phía trước, lời nói bình thản nhẹ nhàng, “Lấy về những gì thuộc về ngươi.”

Thịnh Linh Tuyên gật đầu: “Ừ!”

Nơi trọng yếu của di tích của Côn Lôn là nơi cảnh vật hư ảo. Hai người nắm chặt tay nhau đi về phía cây đại thụ, nơi ngăn kết giới đen thăm kia.

Sau khi vượt qua cảnh giới hỗn loạn, thánh địa Phượng Hoàng hoang tàn hiện ra trước mắt, không giống như dãy núi Côn Lôn xinh đẹp, nó dường như đang ở trên một bình diện khác.

Bầu trời bên trong âm u sâu thẳm, chỉ có vài ngôi sao sáng lấp lánh, chiếu sáng núi non hoang tàn, khắp nơi còn có vết máu khô màu nâu sẫm, đủ để mường tượng cuộc chiến khốc liệt mười vạn năm trước.

Ung Hoa Đình đột nhiên che mắt Thịnh Linh Tuyên nắm tay hắn đi về phía trước: "Ngoan, nơi này rất nguy hiểm, đi theo ta liền không sao."

"Ừm, ta nghe lời ngươi..." Thịnh Linh Nguyên chủ động nhắm mắt lại, vùi vào l*иg ngực người kia, hắn có chút khẩn trương, nhưng không nhìn thấy được chỉ có thể mặc người kia dắt đi.

Trong bóng tối, bầu trời đột nhiên bừng lên ánh đỏ, những con dơi ẩn mình trong đêm bị đánh thức bởi những kẻ xông vào từ bên ngoài, nó mở to đôi mắt khát máu của mình. Có nhiều mối nguy hiểm không lường trước được, âm thầm nhưng đủ chết người.

Tốc độ của Ung Hoa Đình nhanh hơn, tay trái vững vàng ôm thắt lưng của người trong lòng, còn tay phải thì hóa thành kết giới sẵn sàng lao đi.

"Vèo--" Thịnh Linh Tuyên trong bóng tối, nghe thấy vô số âm thanh như dao cắt trong không khí, sau đó những tia lửa không ngừng phát tán. Âm thanh kỳ quái bên tai đầy hỗn độn, dưới chân bọn họ tốc độ càng ngày càng nhanh, cuối cùng nam nhân trực tiếp nhấc bổng hắn lên, sau đó liền bay đi

Thịnh Linh Tuyên ngửi thấy, hình như ngửi thấy mùi thịt nướng? Không biết qua bao lâu, Ung Hoa Đình cuối cùng ngừng bay, thả Thịnh Linh Tuyên xuống.

Thịnh Linh Tuyên cảm thấy hơi thở của nam nhân đột nhiên trở nên nặng nề, vội vàng mở mắt nhìn sang. Bầu trời lúc này không còn một màu đen tuyền mà là một màu đỏ sẫm do lửa thiêu tạo thành.

Họ đứng trên một vách đá, đằng xa có một hòn đảo lớn lơ lửng trên không, bên dưới là dung nham đang không ngừng phun trào, tung tóe khắp nơi trong không khí. Sau khi phun ra nham thạch chúng lại rơi xuống, dòng chảy cứ tuần hoàn như vậy.

Không có cây cầu nào bắt qua giữa vách đá và hòn đảo biệt lập kia, chỉ có một sợi xích dày màu

đen nối hai đầu, nó có thể trói chặt những kẻ hung ác nhất.

Trong môi trường khắc nghiệt, trên đảo có một cây đại thụ cao chót vót đầy sức sống, một chùm lửa vàng bay lơ lửng trên đó, liên tục phun trào dung nham.

Cửu Thiên Huyền Hỏa dùng để thi hành hình phạt, cây ngô đồng thiêng liêng dùng để trấn tĩnh sông núi, Thần thức của gia tộc Phượng Hoàng dùng để bảo hộ chúng sinh. Hắc Phượng hoàng xứng danh vị thần thế.

Sức nóng như thiêu như đốt lan tràn trên bề mặt, gió lùa quấn lấy sao Hỏa trên mái tóc dài của Thịnh Linh Tuyên, để lộ vầng trán đầy đặn và sáng sủa. Một ấn linh nhỏ xẹt qua, xa xa là hỏa linh màu vàng đang tỏa sáng.

Đây là nhà của hắn, đây là... mẫu thân của hắn.

Thịnh Linh Tuyên chớp mắt cố nén nước mắt tuôn rơi, đột nhiên nắm lấy góc áo của Ung Hoa Đình đung đưa, ngẩng đầu lên cầu xin, "Ung Hoa Đình, ngươi sẽ đưa ta đến đó chứ?"

Ung Hoa Đình cảm thấy rất đau lòng, đưa ngón tay lên lau khóe mắt cho tiểu bảo bối, sau đó hôn lên trán nói: “Đừng làm nũng, ta chịu không nổi.” Nói xong, hắn quỳ xuống, ngồi xổm xuống đối diện với hòn đảo xa xôi, gọi Thịnh Linh Tuyên nói: “Lên đi ta sẽ cõng ngươi qua.”

Thịnh Linh Tuyên thích thú nhảy lên lưng hắn, bám chặt vào người hắn như một con gấu nhỏ, suy nghĩ một hồi sau đó ghé sát tai người kia, nhẹ nhàng nói: “Ngươi thật là dễ mến ~” Ung Hoa Đình hơi sững sờ, sau đó hắn cụp mắt xuống, âm thầm mỉm cười. Khi hắn ngước mắt lên lần nữa, trong mắt hắn là tinh thần chiến đấu bất diệt.

Thần binh huyễn hóa ra căn nguyên kiếm, cùng dung nham đối chiến uy lực ngang nhau Cửu Thiên Huyền Hỏa vờn quanh nguyên kiếm tạo nên ma lực cực đại

Không ai ngoại trừ phượng hoàng ở Hắc Phượng điện mới có thể bay qua, Ung Hoa Đình dùng ngón chân gõ xuống mặt đất, dùng sức mạnh cực đại lập tức nhảy lên cao, giẫm lên khóa sắt lao về phía trước. Sợi xích rung lên dữ dội, Thịnh Linh Tuyên căng thẳng siết chặt cánh tay.

“Quào!”

Nghe thấy một vài tiếng động phát ra từ núi lửa dưới vách đá, Thịnh Linh Tuyên đã bị hoảng hồn khi nhìn thấy hàng chục xúc tu dày cộp bùng lên từ núi lửa, vô số xúc tu nhỏ hơn tách ra từ chúng.

“Nhắm mắt lại!” Ung Hoa Đình hét lớn, Thịnh Linh Tuyên nghe thấy liền nhắm chặt mắt lại, cố gắng giảm bớt cảm giác tồn tại của mình, để dễ dàng hành động

Ngọn lửa trên kiếm của Chiến Thần càng thêm nồng đậm, Ung Hoa Đình tiếp tục lao về phía trước, một bước nhảy lên không trung, kiếm pháp dũng mãnh phóng tới những xúc tu đang lao tới.

Các xúc tu bị vỡ ra, máu bắn lên khắp áo giáp, hắn cầm kiếm linh, cắt bỏ xúc tu đang vây quanh. Vừa chiến đấu hắn vừa đều đặn kéo Thịnh Linh Tuyên bằng tay trái về phía sau. Khi ngã xuống, hắn chỉ cần giẫm lên những xúc tu đã bị chém ở dưới, rồi lại dùng sức nhảy lên.Cửu Thiên Huyền Hỏa quét quanh một vòng, nhanh chóng nuốt chửng những chướng ngại vật bao quanh

"Rầm -" Tiếng gầm đau đớn của quái thú phát ra từ dưới núi lửa.

Bầy quái thú thượng cổ bị chám đứng và tan xác dưới núi lửa hung tàn, Ung Hoa Đình toàn thân bê bết máu, thân thể hắn được bảo vệ bởi chiến giáp. Sau khi chạm chân vào khóa xích sắt, hắn không dám chậm trễ nữa mà lao thẳng về phía hòn đảo biệt lập kia.

“Ngươi có sao không?!” Thịnh Linh Tuyên vội hỏi khi đang bay trên không trung.

Ung Hoa Đình cau mày, dứt khoát nói: “Ta không sao đâu, đừng lo, ngươi cứ nhắm mắt lại, sợ thì đừng mở, sẽ nhanh đến thôi

Họ gần tiếp cận được Đảo Phượng Hoàng, đột nhiên ba bóng người to lớn chậm rãi từ bên dưới hòn đảo nổi lên, nham thạch bên người bọn họ càng bùng phát dữ dội hơn, ngày càng nhiều ngọn lửa tràn vào, dường như có thể thiêu đốt hai con người nhỏ trên chiếc khóa sắt.

Thịnh Linh Tuyên hít sâu một hơi, cuối cùng lấy hết can đảm để mở mắt.

Trước mặt họ là ba người khổng lồ với hình dáng kỳ dị đến đáng sợ

Những sợi xích tượng trưng cho sự trừng phạt cùm trên thân thể họ, lắc lư theo những bước chuyển của họ

Những dã thú bị Ung Hoa Đình chắc đứt đã thức tỉnh, sát khi đằng đằng nhìn bọn, dường như có thể đạp đổ mọi thứ

"Ôi mẹ ơi..." Thịnh Linh Tuyên bỗng cảm thấy tối sầm.

Ung Hoa Đình thấy thế, ánh mắt liền trở nên ác liệt, hắn có thể chiến đấu đến chết nhưng bảo bổi trên lưng hắn không thể gặp bất cứ chuyện gì.

Trong khi Thịnh Linh Tuyên đang lo lắng đến mức không biết phải làm gì, đột nhiên có một bàn tay bế y lên phía trước. Y nghi hoặc ngước lên, nhìn người đang ôm mình, nhưng người đó chỉ cười nhẹ với y, sau đó đặt y lên kiếm khí dùng linh lực biến thành quả hướng Phượng Hoàng đảo bay đến.

Quả bóng nhanh chóng nhảy đến hòn đảo biệt lập cách đó không xa, rơi xuống bãi cỏ mềm và lăn lộn vài vòng, cuối cùng nằm vững dưới gốc cây cổ thụ.

Thịnh Linh Tuyên hoa mắt chóng mặt, sau khi hồi phục tinh thần vội đứng dậy đá nhẹ vào quả bóng, gào khóc với người ở phía xa: "Ngươi làm gì vậy? Đến đây!

“Có nạn không cùng chịu là người không có nghĩa khí huhuhuhu...”

Đến đây, tên khốn nạn kia! "

"Ngoan đừng khóc", Ung Hoa Đình đau lòng khi thấy tiểu bảo bối khóc, ngay lập tức lên tiếng để giao tiếp với y. Giọng điệu vẫn trầm ấm như trước. “Ngoan ngoãn ngồi xem ta khí soái đến nhường nào?”

“Uuuuu… vậy thì ngươi không được chết.”

“Là bọn chúng chết, chứ không phải ta. Đừng sợ, lúc ngủ ta sẽ ở bên cạnh ngươi ". Thịnh Linh Tuyên được dỗ dành dần dần bình tĩnh lại, sau đó ngồi xuống bãi cỏ dụi mắt:" Ừm... ta muốn xem ngươi đánh quái thú ~ ”

“ Được rồi, ta sẽ để cho ngươi mãn nhãn. ”

Ba con dã thú:… “ Hoo-!

Ba con thú khổng lồ cảm thấy bị xúc phạm khi tận mắt ăn cẩu lương nên vô cùng tức giận. Quái thú giơ móng vuốt sắc nhọn vỗ vào nam nhân trên xích khóa

, con chim sải cánh bay lên sau đó lao thẳng về phía hắn, trong khi đó cá rồng quấn vào khóa lắc lư dữ dội.

Vẻ mặt của Ung Hoa Đình vốn không để ý đến đột nhiên thay đổi, khóe miệng gợi lên một tia tàn nhẫn, trực tiếp tiếp nhận nguyên thần.

“A -!”

Hắn dang hai tay ra, nhắm mắt lại rống lên. Mười ngón tay gập lại thành móng vuốt, gân xanh nổi khắp người, Chiến Thần cuồng bạo bộc phát tứ chi, sát khí lan tràn ra tứ phía, công kích cổ quái thú.

Thịnh Linh Tuyên ngồi bên quả bóng, mắt mở to, y phát hiện ra rằng núi lửa nham thạch dưới vách đá bắt đầu kích động.

Chỉ nghe tiếng nổ lớn lần lượt vang lên, nham thạch màu đỏ trong núi phun ra, sau đó dùng linh thần tạo lên một ngọn lửa bùng cháy kịch liệt

Ngọn lửa biến thành cung thần hiện hữu tay Ung Hoa Đình, thậm chí còn phóng ra những con chim có cánh bay vυ"t lên không trung. Cây cung thần lập tức biến thành rìu xé trời, Ung Hoa Đình nhảy khỏi khóa sắt, giẫm lên đầu cá rồng, ngọn lửa bí ẩn bên tay trái của anh hắn biến thành một cái kềm kẹp chặt hung thú phía dưới. Dưới áp lực của Chiến Thần cá rồng liền nổi giận, điên cuồng giãy dụa nhưng bị kiềm xích bao chặt ngã nhào xuống

“Cá rồng không thể biến hình, mà chỉ là một con rắn nhỏ.” Ung Hoa Đình cười nhạo nó. Hắn nắm lấy tay và cưỡi lên con cá rồng, những chiếc rìu đang hướng cá rồng bay tới. Rắn sẽ chết nếu chém bảy tấc, chỉ là rắn trên cạn không thể biến thành hình, đầu nó rơi xuống rồi tự biến mất, chỉ còn lại những tia lửa bắn ra từ núi lửa.

Khi ba con quái vật đang lần lượt bị hành đến chết đi sống lại, Ung Hoa Đình một lần nữa cất cao giọng gọi bảo bối của hắn: “Tiểu sư tôn, đồ đệ cần được khích lệ.”

Thịnh Linh Tuyên nhổ hai nắm cỏ trên mặt đất, giơ tay vẫy vẫy, ba cộng lông vũ của hắn cũng lắc lư theo, hét lên: "Ahhhhh, Ngươi giỏi nhất!!!"

Ung Hoa Đình đưa đầu lưỡi liếʍ khóe môi, nghĩ rằng nó quá ngọt ngào.

Thật là quá đáng!

Chim điểu hận không thể đánh chết hắn trên nham thạch

Từ khóe mắt, Ung Hoa Đình thoáng thấy con quái vật đang cố gắng giảm bớt sự tồn tại, rồi nó bị kết liễu bằng một mũi tên linh thần. Sau khi đánh bại hung thú, hắn đặt chân lên đảo Phượng Hoàng.

Trong lòng Ung Hoa Đình có vài suy nghĩ, nhưng cuối cùng hắn chỉ có thể ngưỡng mộ người mẹ này - bà đã dày công lập kế hoạch để Thịnh Linh Tuyên có thể thuận lợi trở thành thần tiên.

Nhìn thấy cả hai người chiến hữu của mình đã mất mạng, quái thú còn lại chỉ biết ngoan ngoãn nhảy lên biến mất khỏi đảo Phượng Hoàng.

Sau khi bước lên đảo Phượng Hoàng, Ung Hoa Đình thu lại giấp chiến dính đầy máu và ma khí, Thịnh Linh Tuyên lao tới cắn vào vai hắn.

"Tê..." Ung Hoa Đình phối hợp xoa đầu tiểu bảo bối đang sợ hãi, "Tại sao lại cắn ta? Bảo bối, ngươi là phượng hoàng, không phải chó con."

Thịnh Linh Tuyên thấy thịt hắn quá cứng, lập tức nhả ra, hung hăng trừng mắt nhìn hắn: "Hừ! Ta muốn cắn thì ta cắn!" Tiểu bảo bối tức giận với phong cách độc nhất vô nhị, Ung Hoa Đình nheo mắt nói với bảo bối đang giận dỗi: "Cắn sai rồi, cắn ở đây mới đúng."

"Ưʍ..." Lời nói bị nuốt vào khi môi lưỡi giao nhau, chỉ có âm thanh ái muội cùng tiếng thút thít rụt rè của Linh Tuyên

Có lẽ là vì mới chiến đấu nên nụ hôn càng mãnh liệt hơn, sau khi hung ác mυ"ŧ liếʍ miệng của người trong lòng. Ung Hoa Đình dùng bàn tay to xoa xoa phần eo của y.

“Thái tử, chớ khi dễ con của ta.”, một giọng nữ mềm mại bí ẩn vang lên sau lưng bọn họ.

Ung Hoa Đình:...

Thịnh Linh Tuyên mở to mắt và thoát khỏi vòng tay của người kia, nghi hoặc quay đầu nhìn.

Hắn nhìn thấy linh lửa màu vàng từ trên cây sa mộc rơi xuống, hồn phách nhàn nhạt dần hiện ra thân ảnh. Hắc Phượng hoàng thượng cổ vỗ cánh bay lơ lửng trong không trung, đôi cánh phượng hoàng rực rỡ sắc lửa, che cả bầu trời. Đó chính là thần thú tối cao.

Thịnh Linh Tuyên hai mắt đôi mắt đẫm lệ, run rẩy hỏi: “Mẫu thân, là ngươi sao?”

“Con của ta”, phần hồn hắc Phượng Hoàng vươn ra, nhẹ nhàng xoa xoa khuôn mặt hài nhi đang khóc.

Ánh sáng lóe lên, Thịnh Linh Tuyên bắt đầu biến đổi hình dáng.

Lập tức hiện ra một tiểu phượng hoàng lửa màu đỏ rực rất bắt mắt, lông tiểu phượng hoàng mượt mà và nhỏ hơn so với phượng hoàng cùng loài, bộ lông đuôi và đôi cánh lộng lẫy do trời ban là độc nhất vô nhị, ngũ sắc luân chuyển khiến nó vô cùng đẹp đẽ.

Đây là lần đầu tiên Ung Hoa Đình nhìn thấy nguyên thể của Thịnh Linh Tuyên, đây là tiểu phượng hoàng mà hắn đã cẩn thận nuôi nấng trong một vạn năm. Đẹp và quý phái đến mức khiến hắn mê mệt.

Tiểu Phượng Hoàng bước tới ôm cổ mẫu thân, nói lời yêu thương bằng thứ ngôn ngữ mà chỉ có họ mới hiểu.

Ung Hoa Đình lặng lẽ đứng nhìn, Hắc Phượng Hoàng ngẩng đầu lên, mở linh thức trên trán Thịnh Linh Tuyên, ngọn lửa đỏ rực quấn lấy ba chiếc lông vũ trên trán y không ngừng thiêu đốt

Thịnh Linh Tuyên, hậu duệ duy nhất của gia tộc Phượng Hoàng, được thừa kế thần vị và trở thành thần thú cao quý nhất trên thế gian.

"Hài nhi, mẫu thân sắp đi rồi. Trước khi rời đi, mẫu thân cần dạy cho con một thứ quan trọng."

Hắc Phượng hoàng vỗ cánh bay cao lên trời, Thịnh Linh Tuyên có ý muốn đuổi theo nhưng lại không biết bay nên chỉ có thể đứng tại chỗ lúng túng vỗ đôi cánh nhỏ của mình.

Nhìn thấy dáng vẻ của hài tử, Hắc Phượng Hoàng đi tới mép vách núi của hòn đảo, giọng nói đột nhiên trở nên nghiêm túc: “Lại đây, nhảy xuống.”

Dung nham bên dưới vẫn đang hừng hực, nhiệt độ bức người vẫn luôn tỏa nhiệt, dù cách rất xa.

Ung Hoa Đình cau mày, bước tới và nói: “Tiền bối đang nói gì vậy…” Hắc Phượng Hoàng ngắt lời hắn: “Thái tử đừng làm phiền, ta đang dạy con ta biết bay.”

Thịnh Linh Tuyên run sợ, nghẹn ngào nói: “Không, Linh nhi không dám nhảy, Linh nhi sợ... "

" Đừng sợ, chỉ có Phượng hoàng tái sinh từ đống tro tàn mới có thể trở thành phượng hoàng lửa biết bay lợi hại nhất, cũng là vũ khí sắc bén nhất trần đời. Đây là sứ mệnh của gia tộc chúng ta."

Hắc Phượng Hoàng lôi kéo Linh Tuyên nhảy xuống. “Nhảy đi”, bên dưới là vực sâu không đáy. Thịnh Linh Tuyên sợ tới mức lập tức biến trở lại hình người, bóng hình nhỏ nép ở mép vách núi, run rẩy khóc: "Ôi, ta là phượng hoàng ngốc, ta không biết bay, ta không học được! ”

Tiểu gia hỏa khóc lóc, bộ dáng đáng thương ở đằng kia như cứa thẳng vào tim Ung Hoa Đình.

Ung Hoa Đình đau lòng không chịu được: "Tiền bối", Ung Hoa Đình bước nhanh về phía trước quỳ gối xuống, đặt bảo bối đang khóc vào lòng xoa xoa gáy y, nhẹ nhàng hứa:"Bảo bối không bay được cũng không sao, ta sẽ là đôi cánh của y"

" Không sao cả nếu bảo bối không biết sử dụng linh lực, ta sẽ là lưỡi kiếm của y. "

Thịnh Linh Tuyên trong lòng phát ra tiếng khóc nấc nghẹn khi nghe những lời đó, y thận trọng ngẩng đầu nhìn Hắc Phượng Hoàng bằng ánh mắt đáng thương, hành động ngầm làm nũng khiến người khác không thể nào trách móc được. Hắc Phượng Hoàng nhìn đứa con bé nhỏ ngây thơ của mình, cảm thấy vô cùng bất lực.

Một lúc sau, bà nhẹ nhàng cúi xuống hôn lên má Thịnh Linh Tuyên nói lời biệt: "Vậy hãy chăm sóc cho tiểu bảo bối của ta, ta phải đi rồi..."

"Mẫu thân..." Những chấm sáng màu đen dần dần tản đi, Thịnh Linh Tuyên vươn tay vội chụp chùm sáng dần biến mất kia. Con của bà là vị thần vô dụng nhất trên đời.

Nhưng không sao hết, có người luôn cưng chiều y...

——— HOÀN CHÍNH VĂN ———