Chương 3: Hôn lễ không người

Hôn lễ cũng được diễn ra như dự tính ban đầu của bậc trưởng bối. Lam Ái Vy ngồi trong phòng chờ đến khi được MC gọi ra. Nghe nói váy cưới cũng là nhà thiết kế riêng của Hạo gia đưa tới, kết hợp với khuôn mặt xinh đẹp như thiên sứ được trang điểm nhẹ nhàng…

Tâm trạng cô có chút buồn xen lẫn sự hồi hộp, không những thế còn phải nghe những người phục vụ bàn tán…

“Đến giờ rồi mà vẫn chưa thấy chú rể đâu nữa, nên bọn họ phải chờ đấy…”

“E rằng hôm nay cô dâu phải tự mình làm lễ rồi, thật đáng tiếc cho cái khuôn mặt kiều diễm đó…”

Lam Ái Vy nghe không sót một chữ nào, hắn ta có thể không yêu cô nhưng ít nhất phải có mặt để làm lễ cưới cho xong chứ. Đây khác nào coi thường cô đến mức khinh miệt…

Chờ một lúc lâu vẫn không thấy chú rể đến, Hạo phu nhân đành lên tiếng nói với quan khách bên dưới…

“Thay mặt Hạo gia, xin chân thành gửi lời xin lỗi của tôi đến mọi người có mặt ngày hôm nay. Hôn lễ vẫn sẽ diễn ra như thường lệ, chỉ là không cần chú rể…”

Hạo gia thái độ như thế thì khác nào coi thường Lam gia. Nhưng vợ chồng Lam Vỹ Đình cũng chẳng để tâm, cùng lắm thì ảnh hưởng một chút danh tiếng, vì dù sao người chịu thiệt nhiều nhất cũng chỉ là Lam Ái Vy…

Thanh Nhã trở về chỗ ngồi để buổi lễ diễn ra như thường lệ. Bà thừa biết tính khí của Hạo Thuần Vương sẽ không bao giờ đến nơi này vì hắn còn bận phát điên với lũ người ở tổ chức…

Lam Vỹ Đình nắm tay Ái Vy đến chỗ vị cha xứ đáng kính. Ông cũng cảm thấy thương cảm cho cô dâu nhưng cũng phải đọc lời tuyên thệ theo nhiệm vụ…

“Các con có đồng ý sẽ yêu thương nhau mãi mãi dù già yếu hay khỏe mạnh, lúc nghèo khó cũng như khi sang giàu hay không…”

Lam Ái Vy cố gắng bình tĩnh để không khóc trước mặt mọi người, cô hít một hơi thật sâu liền trả lời…

“Dạ có…”

Cha xứ nghe xong liền bỏ qua các bước có chú rể, tiến hành tuyên bố điều quan trọng…

“Hai con đã chính thức trở thành vợ chồng, dưới sự chúc phúc của mọi người…”

Lam Ái Vy mỉm cười liền quay xuống chào những người có mặt ở đó. Nhưng cô không hề biết rằng, dưới khán đài chỉ có duy nhất Hạo phu nhân và vệ sĩ của bà ta, không hề có bất cứ một quan khách nào được mời đến. Tiếng của người phục vụ mà cô nghe được cũng chỉ là tiếng nói của vệ sĩ canh giữ…

“Buổi lễ kết thúc rồi, để tôi đưa Ái Vy trở về Hạo gia…”

Thanh Nhã đứng dậy rời đi trước, vệ sĩ đưa Ái Vy lên một chiếc xe khác ở đằng sau. Đây cũng là lần đầu tiên cô rời xa gia đình để đến một nơi hoàn toàn xa lạ…nơi mà sự đau khổ tuyệt vọng đang chờ đón cô…

Thanh Nhã bước vào trong liền nhận được sự đón tiếp của người hầu, bà liền cất tiếng hỏi quản gia…

“Thiếu gia đâu…”

Khuôn mặt quản gia có chút sợ hãi, ông liền cúi đầu trả lời…

“Ngài…ngài ấy…ở trên lầu…”

Thanh Nhã gật đầu liền giao phó lại nhiệm vụ cho ông ta. Bản thân bà không thể ở lại đây thêm bất cứ một giây nào nữa bởi mùi vị chết chóc đang lan tỏa khắp biệt thự…

“Đưa thiếu phu nhân lên lầu, để con bé gặp mặt chồng của nó…”

Quản gia gật đầu liền nhìn về phía Ái Vy. Cô gái mang khuôn mặt tựa thiên sứ cùng đôi mắt xanh ngọc của biển cả, càng nhìn lâu càng bị chìm đắm vào nó. Ông nhẹ nhàng đỡ lấy tay Ái Vy thì bị cô giật lại…

“Thiếu phu nhân đừng sợ, tôi là quản gia của nơi này, để tôi đưa người lên gặp thiếu gia…”

Lam Ái Vy liền trấn tĩnh lại bản thân, cô nhận thấy người trước mặt cũng không có ý xấu nên đành để ông ta đưa cô lên lầu…

Quản gia dẫn Ái Vy lên tầng hai, đứng trước một căn phòng nhưng ông ta không dám mở cửa bước vào, chỉ đành dặn dò Ái Vy…

“Thiếu gia ở bên trong, người tự mình vào sẽ tốt hơn…”

Lam Ái Vy gật đầu liền cảm ơn quản gia, cô nhẹ nhàng đẩy cánh cửa trước mặt ra, bình thản nhìn vào bên trong…

Hạo Thuần Vương đang xoay con dao bén nhọn trên tay, xung quanh là đám người mặt áo đen đứng nghiêm nghị. Dưới đất chính là thi thể của ai đó đầy máu tươi, lan ra khắp sàn nhà…

Khuôn mặt nam nhân cũng dính máu của người kia, đôi mắt sắc lạnh liếc về phía người đang đứng như trời trồng bên ngoài cảnh cửa. Đặc biệt là đôi mắt xanh ngọc như thứ ánh sáng xanh diệu kỳ vẫn nhìn chằm chằm, không hề tỏ ra chút sợ hãi nào…

“Xin chào, tôi là Lam Ái Vy…vợ của anh…”

Lam Ái Vy không hề nhìn thấy cảnh tượng rợn người trước mặt, cô liền nở ra một nụ cười xinh xắn để chào hỏi ai đó đang ở trong phòng…

Hạo Thuần Vương cau mày liền ném con dao ghim vào cánh cửa cách Ái Vy đúng một centi, lần đầu tiên hắn gặp một người phụ nữ thấy người chết mà không hét toáng lên hay sợ hãi…

Bên ngoài là hình ảnh một thiên sứ xinh đẹp thuộc về thiên đàng, bên trong lại là cảnh tượng gϊếŧ người đẫm máu như sự trừng phạt dưới địa ngục. Chỉ cách nhau một cánh cửa, nhưng lại chính là hai thế giới…