Chương 17: Khiến Cho Anh Ta Nhả Chút Tiền Ra!

Sau khi Dương Ninh Văn nghe những gì Trần Hoàng Thiên nói, cô liền rơi vào trầm tư.

Một lúc lâu sau, cô mới ngồi xuống trên giường, hất ngược đầu tóc ra phía sau, vén tóc lên sau tai, nói: "Vậy tôi lại tin tưởng anh lần nữa, lần này nếu như anh lại để cho tôi phải thất vọng, về sau tôi sẽ không còn tin tưởng những gì anh nói nữa."

Cô cực kỳ chán ghét Dương Chí Văn, nếu như thẻ vàng là thật, cô tin rằng Dương Chí Văn tuyệt đối sẽ bị ông nội của cô chửi cho vuốt mặt không kịp.

Nếu như chủ tịch ngân hàng Lư gọi điện thoại đến công ty, bảo cô đi vay nợ. Dương Chí Văn không có thẻ vàng, đi làm không được, vậy thì cô sẽ càng chắc chắn rằng ông nội của cô có thể lột được da của Dương Chí Văn ra.

Về phần tiền của Dương Chí Văn, cô đương nhiên muốn lấy, bởi vì cả nhà Dương Chí Văn đã tham ô quá nhiều tiền rồi, kể từ thời mà bố cô còn đang làm tổng giám đốc.

Sau khi cô đảm nhiệm vị trí tổng giám đốc, từ dạo nghiêm khắc túm lấy xử lý tài vụ, khiến cho một nhà Dương Chí Văn không thể thông qua những khoản chi tiêu mà bòn rút trắng trợn được nữa. Chuyện này mới khiến cả nhà Dương Chí Văn ghim thù lên cô, nằm mơ cũng nghĩ tới chuyện phải lôi cô từ trên vị trí tổng giám đốc xuống.

Cô đảm nhiệm vị trí tổng giám đốc hai năm qua, bị bao nhiêu lần Dương Chí Văn chọc tức, bị Dương Chí Văn làm khó dễ, làm hại cô bị ông nội mắng, những chuyện này xảy ra bao lần cũng không thể nào đếm nổi.

Cho nên, cô cực kỳ hy vọng Dương Chí Văn sẽ có thể bị rơi vào tình huống vô cùng khốn đốn một lần. Nếu như thẻ vàng là thật, thì có thể thực hiện được nguyện vọng này của cô, nếu như là giả, cùng lắm thì coi như cô lại xui xẻo thêm lần nữa.

Cho nên, cô mới quyết định không trở về, nghe Trần Hoàng Thiên một lần này.

"Được! Anh cam đoan với em, lần này tuyệt đối sẽ không để cho em phải thất vọng!"Trần Hoàng Thiên vỗ bộ ngực chắc chắn nói.

"Chỉ hi vọng như thế."

Dương Ninh Văn đứng dậy đi rửa mặt.

Trần Hoàng Thiên gọi điện thoại xuống quầy bar, bảo bọn họ chuẩn bị đưa lên ba phần đồ ăn sáng, cũng tiện thể bảo họ gọi Đường Ngọc Dao tới luôn.

Nửa giờ sau, người mang bữa sáng cùng với Đường Ngọc Dao đều tới.

Sau đó ba người cùng nhau ngồi ăn bữa sáng phong phú được đưa lên.

Ăn được một nửa, Đường Ngọc Dao cười xấu xa nói: "Ninh Vân, tối hôm qua Trần Hoàng Thiên có khiến cậu thoải mái không đó?"

"Nói nhăng nói cuội gì đấy, Ngọc Dao." Dương Ninh Văn hờn dỗi, gắt lên: "Anh ta đúng là đồ vô dụng, ngay cả quần áo của tôi còn phải để cậu cởi giúp, thì nào có gan làm được chuyện gì chứ."

"Khụ khụ. . ."

Trần Hoàng Thiên ra vẻ mình bị sặc, vừa giả vờ ho, vừa nháy mắt ra hiệu Đường Ngọc Dao.

Nhưng không ngờ, Đường Ngọc Dao che miệng cười một tiếng, thẳng thừng bán đứng anh: "Anh ấy có gọi tôi giúp, nhưng tôi không có giúp anh ấy, sáng nay, trên người cậu thiếu những thứ gì, đều là do anh ấy làm."

Lập tức, Dương Ninh Văn trợn mắt liền nhìn chòng chọc vào Trần Hoàng Thiên.

Trần Hoàng Thiên bị hù cho sợ bay mất một vía, lập tức né tránh.

Quả nhiên, Dương Ninh Văn thẳng thừng đá cho anh một cái. Cũng may Trần Hoàng Thiên tránh kịp, nếu không, chắc chắn cú đá này sẽ trúng ngay chỗ quan trọng nhất kia của anh.

"Còn chưa được tôi cho phép đã làm loạn rồi, ngứa đòn rồi đúng không?" Dương Ninh Văn rất tức giận quát lên.

Trần Hoàng Thiên trưng ra vẻ mặt vô tội: "Em say như chết, Ngọc Dao lại không giúp, nếu như anh còn không giúp em cởi, vậy thì không ai giúp được em nữa."

"Hơn nữa, em là vợ của anh, anh giúp em cởϊ qυầи áo một chút để đi ngủ, không phải cũng là chuyện hết sức bình thường mà."

Dương Ninh Văn trừng mắt liếc anh ta một cái, cũng không muốn tính toán với anh nữa.

Anh ấy nói không sai, dù sao mình cũng là vợ của anh ấy, anh ấy làm như vậy không có sai, là do mình hẹp hòi mà thôi.

Lúc này Đường Ngọc Dao trừng Trần Hoàng Thiên một cái: "Nếu như anh bày ra khí thế như lúc trách tội cậu Ngô tối qua, ra đối xử với Ninh Vân, cậu ấy còn không dịu dàng ngoan ngoãn như con mèo trong tay anh sao."

"Nếu như anh ấy dám làm nhiều như vậy, tôi chắc chắn sẽ ly hôn với anh ấy!" Dương Ninh Văn thở phì phò nói, tối hôm qua Trần Hoàng Thiên không nói hai lời, thẳng thừng quăng cho cậu Ngô một bạt tai, nếu như anh lấy khí thế kia ra đối xử với cô, vậy không phải cô sẽ bị bạo lực gia đình mỗi ngày sao."

"Anh không đánh vợ đâu."Trần Hoàng Thiên lắc đầu.

"Tin rằng anh cũng không dám đâu."Dương Ninh Văn kiêu ngạo nói: "Lại đây ăn sáng đi."

Lúc này Trần Hoàng Thiên mới trở về chỗ cũ, tiếp tục ăn bữa sáng.

Sau bữa ăn, Trần Hoàng Thiên nói với Đường Ngọc Dao: "Ninh Vân chuyển một tỷ tám sang cho cô, cô chuyển trả lại cho cô ấy, cô ấy lại chuyển cho cô, cô trả cho cô ấy. Sau đó ký một bản hợp đồng chuyển nhượng thẩm mỹ viện của cô cho Ninh Vân, lại ký thêm một bản thoả thuận rằng hợp đồng vô hiệu, được không?"

"Anh muốn làm gì?"

Dương Ninh Văn với Đường Ngọc Dao đều tỏ vẻ không giải thích được.

Trần Hoàng Thiên cười nói: "Lừa anh họ của Ninh Vân một khoản tiền, cái tên này quá đáng ghét, vu oan cho tôi và Ninh Vân, tôi phải làm cho anh ta nhả bớt tiền ra."

"Tôi đồng ý!"

Đường Ngọc Dao thoải mái đồng ý ngay lập tức.

Dương Ninh Văn dĩ nhiên là không có ý kiến gì, sau đó, những hành động cứ thế được thực hiện.

...

Chín giờ sáng, tại phòng họp của tập đoàn nhà họ Dương, quản lý các bộ phận đều đã có mặt ở đó, ông cụ Dương Chấn Kỷ tự mình chủ trì hội nghị nhưng chưa mở miệng nói gì.

"Gần đây công ty đã xảy ra những chuyện gì, không cần tôi nói, thiết nghĩ mọi người đều biết mọi người đều biết cả rồi nhỉ? Mà người gây ra hết thảy những chuyện này, là do những quyết định chính sách sai lầm của tổng giám đốc các anh là Dương Ninh Văn, cho tôi mới quyết định, huỷ bỏ tư cách làm tổng giám đốc của Dương Ninh Văn, giao cho Dương Chí Văn làm, tất cả mọi người có ý kiến gì không?"

"Tôi không có ý kiến gì!"

"Tôi không có ý kiến gì khác!"

"Tôi cũng không có ý kiến gì khác!"

Bố mẹ Dương Chí Văn, các chú thím, đều giơ tay lên đầu tiên, có một số quản lý của các bộ phận, cũng đều nhao nhao giơ tay theo.

Chuyện này khiến cho Dương Chí Văn vui vẻ không thôi, cuối cùng mình cũng có thể lên làm tổng giám đốc rồi.

"Tôi có ý kiến."

Lúc này, một cô gái khoảng hai mươi bảy hai mươi tám tuổi đứng lên, cô gái này tên là Lâm Nguyệt Như, là tổng thanh tra tài vụ tập đoàn nhà họ Dương.

"Tổng thanh tra Lâm, có ý kiến gì?" Dương Chấn Kỷ hỏi.

Lâm Nguyệt Như nói: "Thưa chủ tịch, cuộc khủng hoảng trước mắt mà tập đoàn đang dính vào không phải hoàn toàn do tổng giám đốc gây ra, rất rõ ràng, chuyện này có người đứng sau hãm hại tập đoàn nhà họ Dương chúng ta."

"Cô nói dối!" Dương Chí Văn nhảy ra nói: "Tài sản của tập đoàn nhà họ Dương mới có mấy trăm triệu, làm gì có anh rảnh rỗi không có chuyện làm mà đi hãm hại tập đoàn nhà họ Dương chứ?"

"Vậy tại sao nhiều hàng còn trữ trong nhà kho như vậy, mang đi làm thế chấp để vay vốn, lại không hề có một ngân hàng nào đồng ý cho vay?" Lâm Nguyệt Như hỏi lại.

"Đây còn không phải là do Dương Ninh Văn không có tài cán gì sao!"Dương Chí Văn đáp lại nói: "Nếu để cho tôi lên làm tổng giám đốc, tuyệt đối có thể đi vay được vốn!"

"Anh?"Lâm Nguyệt Như cười nhạo: "Mặt mũi anh thì so với tổng giám đốc Dương cũng đâu có hơn được gì, vẫn là do anh lén lút bày trò, cho nên ngân hàng mới không cho tập đoàn nhà họ Dương chúng ta vay vốn. Anh tạo ra tình huống nguy cấp như thế này, là để ép buộc tổng giám đốc Dương phải nhường lại vị trí của mình cho anh đúng chứ?"

Dương Chí Văn nghe xong, lập tức lên cơn giận: "Lâm Nguyệt Như, con mẹ nó, có phải cô không muốn làm ở đây nữa không, tôi hỏi cô, những lời như thế kia cô có thể nói lung tung được sao?"

"Dương Chí Văn tôi nếu như có được thực lực như vậy, có thể làm cho tất cả các ngân hàng đều không cho tập đoàn nhà họ Dương vay vốn, vậy thì con mẹ nó chứ còn có thể coi vị trí tổng giám đốc kia ra gì sao? Tôi tự mình ra riêng mở công ty luôn có phải tốt hơn không!"

"Vậy anh dựa vào cái gì mà thề son sắt rằng khi anh lên được vị trí tổng giám đốc liền có thể vay được vốn cho tập đoàn?" Lâm Nguyệt Như tiếp tục hỏi dồn.

Trước kia việc vay vốn của công ty đều là do cô ấy đứng ra thỏa thuận, có hàng hóa thế chấp, rất dễ vay được. Thế nhưng lần này lại làm thế nào cũng không vay được, không phải cực kỳ lạ thường, đáng nghi sao?

"Tôi cần phải giải thích với cô sao? Cô thì đáng gì cái gì chứ?" Dương Chí Văn nổi trận lôi đình: "Tôi nói cho cô biết, Lâm Nguyệt Như, đừng có suy bụng ta ra bụng người, bởi lẽ Dương Ninh Văn bị hủy bỏ tư cách tổng giám đốc, là do cô ta giả tạo thẻ vàng khách hàng lớn đi lừa gạt khoản vay, cô có biết không?"

"Cái gì!"

Những vị quản lý cao cấp đang ngồi đó lúc này đều không thể bình tĩnh nổi nữa.

Làm giả thẻ vàng, đi lừa gạt để vay vốn là vi phạm pháp luật đó!

"Anh nói thật sao? Tấm thẻ vàng khách hàng lớn của ngân hàng Hoa Kì kia là làm giả sao?" Lông mày xinh đẹp của Lâm Nguyệt Như nhíu chặt.

"Tôi có cần phải lừa một tổng thanh tra tài vụ nho nhỏ như cô không?" Dương Chí Văn hỏi lại.

Lâm Nguyệt Như lập tức không phản bác được gì.

Dương Chí Văn ngay lúc này cũng ổn định lại tâm trạng, nói: "Xét thấy cô làm vu oan giá họa cho tôi trước mặt nhiều người như vậy, hiện tại tôi lấy danh nghĩa tổng giám đốc, chính thức khai trừ cô, loại người bị Dương Ninh Văn tẩy não như cô, không xứng đáng được ở lại làm nhân viên công ty!"

Tài vụ là mạch máu lớn, người mà Dương Ninh Văn bồi dưỡng ra được, anh ta mới không thèm giữ lại đâu, vừa vặn mượn cơ hội này khai trừ cô ta, ông cụ cũng sẽ không bắt bẻ anh ta được.

"Tôi còn không muốn làm việc cho loại tiểu nhân hèn hạ nham hiểm xảo trá như anh đâu, hơn năm mươi triệu tiền lương kia, Lâm Nguyệt Như tôi dù có đi công ty nào làm cũng làm gì có loại đối xử như thế này?"

Dứt lời, cô rời khỏi đó với khí thế không gì cản nổi.

"Chủ tịch, thái độ này của tổng giám đốc mới, tôi thực sự không dám làm nữa, cho nên quyết định từ chức quản lý bộ phận nhân sự. Quý tập đoàn đi mới người tài giỏi khác đi." Có một cô gái khác cũng đứng lên.

"Chủ tịch, tôi cũng quyết định từ chức quản lý bộ phận nghiệp vụ." Lại có một người đàn ông đứng lên.

"Chủ tịch, tôi cũng không làm nổi chức quản lý thu mua này nữa." Lại một người đàn ông trung niên đứng lên.

"Các người. . ."Dương Chí Văn thiếu chút nữa bị tức đến nỗi hộc máu, đây là cách mà tập thể bày tỏ thái độ đối với anh ta đó.

Dương Chấn Kỷ lập tức ngồi không yên được nữa, đứng dậy trấn an nói: "Các vị, mọi người đều là những trụ cột vững vàng của tập đoàn, thái độ vừa rồi của Chí Văn đúng là có hơi quá, mong mọi người thông cảm một chút."

"Không được đâu chủ tịch, tập đoàn chúng ta mà có một tổng giám đốc như thế, chắc chắn sẽ không thể có tương lai được. Chúng tôi không muốn lãng phí thời gian của mình ở một tập đoàn không có tiền đồ." Quản lý nghiệp vụ nói.

"Mẹ nó!"Dương Chí Văn hoàn toàn bùng nổ: "Cút! Đều cút hết cho tôi! Trái đất này thiếu mất ai thì cũng xoay như vậy, con mẹ nó chứ, tôi không tin tôi dùng tiền còn không tìm ra được nhân viên giỏi!"

Ba người không nói hai lời xoay người rời đi, trong phòng họp chỉ còn lại mấy người trong nhà họ Dương.

"Ông nói với cháu..." Dương Chấn Kỷ cũng muốn tức hộc máu mất, đập bàn quát lên: "Mới vừa lên đã chém hết bốn trụ cột của tập đoàn rồi, cháu cũng quyền lực uy phong quá đó chứ. Sớm biết kết quả như thế này, cho dù có bỏ tiền ra mời người ngoài đến làm tổng giám đốc cũng sẽ không để người như cháu làm tổng giám đốc!"

"Ông nội đừng nóng giận."Dương Chí Văn lập tức an ủi: "Những người này, đều là người mà Dương Ninh Văn chọn ra, bọn họ bất mãn với con, nếu như con không đuổi hết bọn họ đi, về sau bất cứ quyết định nào con đưa ra, bọn họ không chấp hành, sẽ trở thành một trở ngại lớn cho sự phát triển của tập đoàn."

"Vừa khéo hiện tại công ty không có chuyện làm ăn gì, giữ lại bọn họ cũng chỉ lãng phí tiền của, chờ đến khi cháu xử lý xong chuyện vay vốn, sẽ thông báo tuyển dụng lần nữa, còn sợ gì không mời được một vài nhân tài giỏi giang đến giúp công ty trở nên lớn mạnh sao?"

"Vậy ông sẽ cho cháu thời gian là nửa năm, nếu như cháu không làm được, vậy thì vị trí tổng giám đốc này cháu cũng đừng có ngồi nữa." Dương Chấn Kỷ nghiêm túc mà trịnh trọng nói.

"Vâng, ông nội, cháu cam đoan với ông trong vòng nửa năm, cháu sẽ làm cho tập đoàn kiếm được lãi ba mươi lăm tỷ!" Dương Chí Văn vỗ ngực nói.

"Chỉ hi vọng như thế."

Dương Chấn Kỷ vứt xuống năm chữ, rồi rời khỏi chỗ ngồi chuẩn bị rời đi.

Dương Chí Văn đang đắc ý.

Đột nhiên một nữ thư ký, mặt đỏ bừng bừng chạy vào.

"Chủ tịch! Chủ tịch! Tin tức tốt! Tin tức vô cùng tốt!"

"Tin tức tốt gì?"Dương Chấn Kỷ nhíu mày hỏi.

Cô thư ký kia mới tươi cười như hoa, nói: "Mới vừa nãy, chủ tịch ngân hàng Lư của ngân hàng Hoa Kì gọi điện thoại tới, bảo tổng giám đốc Dương mang tới con dấu và giấy chứng nhận, đi tới chỗ xuất toán làm thủ tục cho vay ba trăm năm mươi tỷ tiền vốn không lãi, chủ tịch ngân hàng Lư lúc này đang chờ ở ngân hàng."