Tải app Android hoặc iOS để đọc truyện nhanh hơn

Hỗ trợ: Fanpage TruyenHD

Cuồng Nộ Phong Hữu

Chương 2: Bắt Buộc Phải Tức Giận!

« Chương TrướcChương Tiếp »
Tiếng nói này, Trần Hoàng Thiên quen thuộc vô cùng, lập tức quay người, nhìn thấy Dương Ninh Vân đang đứng dưới mưa.

Cô ướt sũng từ đầu đến chân, bây giờ đang cúi người, hai tay chống đầu gối, bộ ngực run rẩy, há miệng thở dốc, áσ ɭóŧ màu trắng dính sát vào ngực.

Vô cùng chật vật!

Thây bộ dáng này của cô, trong lòng Trần Hoàng Thiên đau thắt lại, không thèm để ý đến cái gì nữa, ngay lập tức chạy như điên về phía Dương Ninh Vân, một bộ dáng vì cô, sẵn lòng bỏ qua mọi thứ.

"Tử Hi, sao em lại tới đây?"

Chát!

Chờ đợi anh lại là một cái tát nảy đom đóm.

"Anh có còn là đàn ông hay không, vì cái gia đình này, em dốc hết sức lực để trả giá, nhưng đổi lại là sự ngờ vực vô căn cứ của anh, lương tâm của anh vứt cho chó ăn à?"

Vành mắt của Dương Ninh Vân đỏ lựng, đôi môi tức giận run rẩy.

Trần Hoàng Thiên ôm mặt, nhìn bộ dáng tức giận của cô, khoé miệng dần kéo lên.

Anh biết, mình lại có nhà rồi, cô đến tìm anh về nhà.

Dương Ninh Vân hung hăng trừng mắt với Trần Hoàng Thiên, bước nhanh về phía những người mặc tây trang kia, phát hiện là Rolls Roys của nguyên thủ, hơn nữa còn là biển số xe 56 của thủ đô, thân thể mềm mại của cô run lên bần bật, mặt trắng bệch.

Trời ơi!

Người này điên thật rồi! Vậy mà lại dám tay đấm chân đá bảo tiêu của người tai to mặt lớn ở thủ đô! Anh ta không sợ bị người ta gϊếŧ chết sao?

"Xin lỗi, xin lỗi, chồng tôi hơi kích động, đầu óc có tí vấn đề, tôi thay anh ta xin lỗi ngài, mong ngài thứ lỗi."

Dương Ninh Vân vội vàng cúi người xin lỗi Lưu Bằng.

"Khục khục, không có gì, không có gì." Lưu Bằng cười, khoát tay: "Người trẻ tuổi thôi, bảy mồm tám mỏ chõ vào rất bình thường, chẳng qua cô gái à, tôi muốn nói à, có thể đừng đánh chồng mình được không?"

"Hả?"

Dương Ninh Vân sợ ngây người!

Trần Hoàng Thiên đấm đá bảo tiêu của ông ta, ông ta không tức giận, còn nói mình đừng đánh Trần Hoàng Thiên.

Trời ơi! Tính tình của người cao cấp ở thủ đô cũng tốt quá đi!

"Để ngài chê cười rồi."

Dương Ninh Vân xấu hổ cúi đầu.

"Không có gì, về nhà với chồng cô đi, có chuyện gì thì cùng nhau bàn bạc, nhớ kỹ, đừng bạo lực gia đình.."

Lưu Bằng dặn dò, kêu cấp dưới đưa cho Dương Ninh Vân một cây dù, sau đó ba chiếc xe lái đi.

Ha!

Dương Ninh Vân thở hắt một hơi, che dù đi tới trước mặt Trần Hoàng Thiên, hận chưa thể rèn sắt thành thép liếc nhìn anh: "Nhìn đi, đây là lề lối của người cấp cao ở thủ đô đấy, không cho người ta nói, còn dám đánh bảo tiêu nhà người ta, may là người ta không so đo với anh, nếu không đã cho anh nằm viện mười ngày nửa tháng rồi."

"Cái kia... Anh... Không cố ý."

Trần Hoàng Thiên không biết nên nói gì, cũng không thể nói ông già kia là quản gia nhà họ Trần, mời anh quay về, anh không chịu về mới ra tay đánh người.

"Hừ!"

Dương Ninh Vân hừ nói: "Còn không cầm dù đi, đi với em đến Hào Đốn còn lái xe đi, còn muốn mất mặt ở đây sao?"

Trần Hoàng Thiênng Tđồng ý liên tục, nhận lấy cây dù trong tay cô, rời đi trong vô số ánh mắt khó hiểu của mọi người.

...

"Có phải anh cho rằng em cắm sừng anh rồi không đấy?"

Qua khách sạn tắm rửa, sấy khô quần áo, trên đường trở về, Dương Ninh Vân bình tĩnh hỏi một câu.

"Lúc mới vừa thấy em mở cửa, trong thoáng chốc thì anh cho rằng là như vậy, nhưng anh nhanh chóng vứt cái suy nghĩ ấy đi, anh tin em không phải loại người tùy tiện như vậy."

Trần Hoàng Thiên tập trung lái xe, giọng nói rất bình tĩnh, chung sống ba năm, Dương Ninh Vân làm người như nào, anh vẫn rất rõ.

"Vậy sao anh lại nói như thế?"

"Anh mong em có thể hạnh phúc, không muốn em bị người khác chế giễu nữa, như vậy là quá bất công với em."

"Anh biết nghĩ như vậy, nên hành động sao để bịt miệng những người đó đi, không cần phải cam chịu, như vậy sẽ chỉ khiến em càng coi thường anh hơn."

Nếu như không xảy ra sự việc kia, Trần Hoàng Thiên cũng không nói những lời như vận, Dương Ninh Vân có lẽ cũng không biết, cô hận Trần Hoàng Thiên ba năm, đến nỗi nằm mơ cũng hy vọng ly hôn với Trần Hoàng Thiên, nhưng đến khi Trần Hoàng Thiên thực sự muốn thời khỏi cô, cô bỗng chốc phát hiện ra, bản thân mình vậy mà không thể dứt được anh.

Chính là nuôi chó, ba năm cũng sẽ có tình cảm, hơn nữa lại còn là một người sống sờ sờ.

Cho nên cô mới mạo hiểm đội mưa đi tìm anh.

"Cho anh thêm chút thời gian, anh sẽ cho em thấy một con người hoàn toàn mới."

Ánh mắt của Trần Hoàng Thiên vô cùng dứt khoát.

Anh vốn là một tên vô dụng, cầm đồ có mười mười lăm cân cũng mệt như chó, cũng do gân tay gân chân từng bị đứt, tổn thương tới thân thể.

Qua ba năm hồi phục, đã khá hơn nhiều, hoàn toàn khôi phục, anh vẫn đánh nhau được, đến võ quán karate làm huấn luyện viên gì đó, thu nhập cũng không tệ.

"Tập trung lái xe đi."

Dương Ninh Vân tức giận nói.

Giang sơn dễ đổi, bản tính khó dời, đã bất lực ba năm rồi, còn có thể trông chờ anh thay đổi được gì sao?

...

Đến lúc Dương Ninh Vân và Trần Hoàng Thiên về đến nhà, đã thấy trong phòng khách nhà mình ngồi chật kín người, đều là người nhà họ Dương, ngay cả ông cụ cũng tới.

"Ninh Vân, đợi con mãi, cuối cùng hai đứa cũng về rồi."

Mẹ vợ của Trần Hoàng Thiên, Lý Tú Lam, vẻ mặt tươi cười cầm ba tờ đơn ly hôn đưa tới trước mặt Dương Ninh Vân, nói: "Mau ký đi, ngày mai mẹ đi làm thủ tục li hôn với con, tên vô dụng này coi như tự mình biết mình, tuyên bố tự mình ra khỏi cửa, chúng ta còn tiết kiệm được cho nó một khoảng tiền."

"Mẹ, con không muốn trở thành người ly hôn đâu." Dương Ninh Vân bĩu môi.

"Không được!"

Sắc mặt Lý Tú Lam thoáng chốc cau lại: "Nhà ông cụ, bác con, chú con, đều ủng hộ con ly hôn, con chưa từng phát sinh quan hệ với tên vô dụng này, cho dù không gả được vào nhà giàu sang quyền thế, thì đã có cậu Vương không ngại con đã từng ly hôn."

"Mẹ!"

Dương Ninh Vân bất đắc dĩ, đang muốn nói gì đó, một thanh niên bỗng xuất hiện.

"Dương Ninh Vân, em không muốn ly hôn thì cũng phải ly hôn, tập đoàn nhà họ Dương trong tay em sắp phá sản đến nơi rồi, em nhất định phải ly hôn, gả cho cậu Vương, nếu không tập đoàn nhà họ Dương phá sản, nhà anh, còn có nhà chú, nhà ông cụ, toàn bộ em phải nuôi sống đấy!"

Anh ta tên là Dương Chí Văn, con của bác cả Dương Ninh Vân.

"Anh khốn nạn lắm!"

Dương Ninh Vân vô cùng tức giận.

"Tôi khốn nạn sao?"

Dương Chí Văn cười gằn: "Vậy 50 triệu tấn thép hiện có là do cô ăn à? Hiện giờ mỗi tấn cô ăn là đã giảm sáu mươi nghìn, nhà kho của mình không bỏ được, một nửa bỏ vào nhà kho của nhà khác, phí bỏ khi mỗi ngày không ít đâu."

"Thật ra chuyện này cũng chẳng lớn, kinh doanh mà, nào có chuyện không lỗ."

"Nhưng mấu chốt là, khoản tiền xây dựng hơn chín tỷ kia đã đến kỳ hạn, cô chậm trễ làm chưa xong còn đi vay tiền xây dựng."

"Còn có, mấy xưởng thép cô nợ tổng cộng hơn 15 tỷ, người ta hiện giờ ngày nào cũng thúc giục đấy, đều thuê người đến làm loạn hết cả lên, nếu không trả tiền, thì mang hàng của cô đi gán nợ theo giá thị trường tám mươi phần trăm đi, ngân hàng thì ác hơn, mang hẳn cái nhà kho đi để bán đấu giá thế chấp."

"Những hậu quả này, không phải đều là do biểu hiện bất lực của cô sao? Nếu như lúc đó tôi làm tổng giám đốc, sẽ có kết quả này sao?"

"Anh..."

Dương Ninh Vân cứng họng, tức sắp khóc.

Lúc này, Trần Hoàng Thiên từ đầu đến cuối không mở miệng, cuối cùng cũng không nhịn được mà lên tiếng: "Hai năm Ninh Vân làm tổng giám đốc, giúp công ty buôn bán lời không ít tiền, chia cho nhà anh không ít hoa hồng, tại sao anh không nói? Xuất hiện chút khó khăn thì anh trách cô ấy, oán cô ấy, tôi hỏi anh, anh có còn là người không?"

Dương Chí Văn nghe xong, ngay lập tức khùng lên: "Mẹ nó, cái thằng ngu này, chó cũng không vô dụng như cậu, có tư cách gì mà lên mặt với tôi?"

"Vậy một quản lý chi nhánh nho nhỏ như anh, có tư cách gì mà chỉ trích tổng giám đốc?" Trần Hoàng Thiên hỏi ngược lại.

"Công ty có phần của tôi, sao tôi không có tư cách?" Dương Chí Văn nổi giận lôi đình: "Nếu như tôi làm tổng giám đốc, không nhất định sẽ kém hơn cô ta, cũng sẽ không đẩy công ty đến tình cảnh như vậy, năng lực của tôi, không phải là để cho một tên chuyển phát nhanh như cậu có thể nghi ngờ!"

"Còn một quản lý chi nhánh nho nhỏ như tôi, tiền lương không cao hơn chuyển phát nhanh như cậu à! Mẹ nó, tức điên cả người!"

Trần Hoàng Thiên cũng không tức giận, lại hỏi: "Anh lợi hại như vậy, sao ông cụ không để anh làm tổng giám đốc, lại để Ninh Vân làm?"

"Là do ông nội tôi có mắt không tròng! Không thấy được năng lực của tôi, nếu không thì làm gì có chuyện kia của Dương Ninh Vân, cái loại năng lực kia của cô ta, có làm quản lý chi nhánh cũng không đủ tư cách. Có tư cách gì mà làm tổng giám đốc!"

"Vậy anh hỏi ông cụ một chút xem có đồng ý với ý kiến của anh hay không." Trần Hoàng Thiên cười nói.

Dương Chí Văn ngẩn người.

"Không tốt!"

Lòng anh ta trùng xuống, chợt quay đầu, nhìn thấy ông cụ đang ngồi ở vị trí trung tâm sảnh lớn, sắc mặt đen sì, đôi mắt như chim ưng, nhìn chòng chọc anh ta.

Mà cha mẹ anh ta, cũng đều sợ hãi, ánh mắt nhìn về phía anh ta cũng hận không thể rèn sắt thành thép.

"Ông nội, con..."

"Quỳ xuống!"

Ông cụ quát lên.

Phịch!

Dương Chí Văn quỳ sụp xuống đất, lúng túng kêu lên: "Ông nội, ông đừng nóng giận, con không cố ý, đều do tên khốn nạn Trần Hoàng Thiên ép con tức điên lên, nếu không sao con có thể nói ra những lời bất hiếu như thế, ông nội!"
« Chương TrướcChương Tiếp »