Chương 120: Ngoại truyện 12

Thẩm Tinh Lê thừa nhận trong chuyện nuôi nấng dạy dỗ con cái, bản thân mình không quá tinh thông.

Cô cho quái thủ nhỏ tất cả sự dịu dàng và kiên nhẫn, nhưng trong chuyện giáo dục và dẫn dắt thì có chỗ thiếu sót, hẳn là cũng có thể tha thứ được nhỉ.

Dù sao cũng không có ai sinh ra đã là người mẹ tốt, cũng không có ai dạy cho cô biết làm thế nào để làm mẹ của người khác.

Cô cũng chỉ là một Quả lê mập lớn đến hiện tại mà thôi, lúc nhỏ cô bị tổn thương, bà nội và Gia Hứa đều bảo vệ cô.

Cô vẫn luôn là một Quả lê mập rất nhát gan, không quen nói chuyện lớn tiếng, ngoan ngoãn nghe lời.

Quái thú nhỏ là một thằng bé hiếu động, thích xe, máy móc, thích vấn động. Điểm này rất giống bố. Đa số thời gian, cậu bé thích kề cận Ngôn Gia Hứa, đi theo phía sau mông bố, nhìn chỗ này ngó chỗ kia.

Ngôn Gia Hứa ba mươi mấy tuổi, nhưng đã làm bố rồi mà tâm tính của đứa trẻ to xác vẫn chưa đổi, thích chơi, còn mang con trai chơi cùng. Lúc trước nói đưa thằng bé cùng đi chơi bóng rổ, mua giày cùng kiểu, cùng chơi game, gần như đều làm được rồi.

Có đôi khi trông hai người không phải là cha con mà giống như là hai người anh em.

Thẩm Tinh Lê ngay từ đầu đã không đồng ý việc quái thú nhỏ tiếp xúc với máy tính trò chơi, cùng với một vài vận động nguy hiểm quá sớm.

Những thứ đó đối với nó mà nói là gánh nặng quá lớn.

Đã nói mấy lần, thỉnh thoảng Ngôn Gia Hứa nghe vào nên thu liễm một chút, nhưng đứa trẻ thì không làm.

Hai vợ chồng đã nói mấy lần, Ngôn Gia Hứa cam đoan, bản thân mình sẽ làm đầu tàu.

Hiệu quả không tệ, Thẩm Tinh Lê cũng yên lòng.

Có điều cũng có mấy lần ngoài ý muốn như vậy.

Một ngày nọ, Ngôn Gia Hứa đưa con trai đi đạp xe đạp, sau khi anh dạy cho nó xong thì nó tự mình đi hơi nhanh, không nghĩ tới đôi chân ngắn đạp đi chưa được hai mét là đã ngã chổng vó.

Ngôn Gia Hứa hồi lâu không thấy người đi theo lên thì quay đầu nhìn, thằng con nào đó đã đặt mông ngồi trên mặt đất, oán hận nhìn anh, trong hai con mắt to tròn chứa đầy nước mắt, bố tự mình đạp đi rồi, đều không chờ cậu, cũng không bảo vệ cậu!

Cậu giận quá đi.

Ngôn Gia Hứa quay lại, còn cười ha ha.

Anh xách cậu bé từ dưới đất lên: “Nhóc con, bị thương một chút mà đã yếu đuối như vậy? Chúng ta là đàn ông con trai, không được khóc.”

Quái thú nhỏ không cần mặt mũi à?

Cậu chịu đựng không để nước mắt rơi xuống. Nắm chặt bàn tay nhỏ, cậu kiên cường trở về nhà.

Ngôn Gia Hứa mang theo xe đạp nhỏ của cậu bé, ở phía sau nhìn bóng lưng quật cường của con trai, có chút thú vị của Quả lê mập khi còn bé.

Nào biết quái thú nhỏ kiên cường, về nhà nhìn thấy mẹ thì cuối cùng không nhịn được nước mắt nữa.

Thẩm Tinh Lê dịu dàng cười cười: “Sao khuôn mặt nhỏ lại nhăn nhó thế? Bố đâu?”

Quái thú nhỏ nghĩ thầm: Bố là người xấu, bố hại con bị thương, sao mẹ còn nhắc tới bố chứ?

Thế là cậu nhào vào trong ngực mẹ, gào khóc.

Cho mẹ nhìn vết thương rất đầu gối của mình.

Mẹ nhìn đi, đau quá, đều là do bố hại!

Ngôn Gia Hứa mang vẻ bất đắc dĩ trở về, cạn lời lắc đầu: “Nhóc con quá yếu đuối, rách chút da là đã rơi nước mắt.”

Quái thú nhỏ ôm cổ của mẹ, khóc dữ hơn.

“Mẹ. Người này thật là đáng sợ.”

Thẩm Tinh Lê cũng không nhịn được cười, cô liếc Ngôn Gia Hứa một cái rồi thấp giọng nói: “Được rồi, anh bớt tranh cãi đi, người không biết còn tưởng rằng hai người là hai anh em đánh nhau đấy.”

Ngôn Gia Hứa cười một tiếng, dùng bàn tay lớn vỗ gáy của quái thú nhỏ: “Nhóc con, xuống tự mình đi đi, mẹ không mệt à?”

Quái thú nhỏ: “Hu hu hu, bố đừng đυ.ng vào con!”

Ngôn Gia Hứa: “...”

Quái thú nhỏ bị thương, ban đêm đương nhiên là muốn làm nũng, ngủ cùng với mẹ, dì đều không theo nữa. Mẹ của cậu là người mẹ dịu dàng nhất trên thế giới, trên người luôn thơm thơm, mềm mềm.

Tắm xong, cậu trơn tuột chui vào trong chiếc chăn điều hòa của mẹ, vùi trong l*иg ngực mềm mại của mẹ làm nũng.

Cậu sắp bốn tuổi rồi, đã sớm chia giường ngủ với bố mẹ, hôm nay chẳng qua là thương tâm, dù sao vẫn là một đứa trẻ, cần an ủi một chút.

Thẩm Tinh Lê sờ chân nhỏ của cậu, mềm lòng đến rối tinh rối mù.

Quái thú nhỏ ghé vào bên mặt Thẩm Tinh Lê hôn một cái: “Mẹ ơi con yêu mẹ ~~”

Trong lòng cậu có chút thấp thỏm, sợ mẹ đuổi cậu đi, may mà không có.

Một lúc sau, bố tắm rửa xong đi vào, trái tim của quái thú nhỏ nhấc lên.

Ngôn Gia Hứa mặc áo ngủ màu xám, anh đứng trước giường nhìn trong chăn chống ra hai khối, “Chậc” một tiếng: “Sao con lại tới đây ngủ? Về phòng mình đi.”

Quái thú nhỏ giả vờ ngủ.

Thẩm Tinh Lê bĩu môi: “Để nó ngủ ở đây đi, hôm nay đều khóc mệt rồi.

Ngôn Gia Hứa nói: “Yếu ớt.”

Thẩm Tinh Lê: “Em yếu ớt, con trai cũng yếu ớt, chỉ có anh không yếu ớt là được rồi, nó mới bốn tuổi, anh tỉnh táo một chút!”

Ngôn Gia Hứa lười biếng cười cười, vén chăn lên giường trước.

Quái thú nhỏ ôm mẹ ngủ rất say.

Đến nửa đêm vẫn bị người ta ôm về.

Thẩm Tinh Lê rất buồn ngủ, lười giày vò.

Ngôn Gia Hứa trở về ôm cô, Thẩm Tinh Lê mơ mơ màng màng nói: “Cứ để nó ngủ đi, anh có thấy mệt không vậy?”

Anh nói: “Con ngủ ở đây, anh không quen.”

Thẩm Tinh Lê không động đậy.

Ngôn Gia Hứa: “Anh đã quen ôm em ngủ rồi, thằng nhóc kia ở đây thì sao mà ôm được?”



Thẩm Tinh Lê không nhịn được cười, trong bóng tối, cô bị người ta lột quần áo rồi ôm vào trong ngực.

Mặc dù bố nghiêm túc, thích bắt nạt cậu bé nhưng người bạn nhỏ vẫn thích bố.

Ai bảo bố là bố chứ.

Còn có nhiều đồ chơi vui như vậy.

Mẹ còn thích bố đến thế.

Thẩm Tinh Lê nghĩ đến lúc vừa mang thai quái thú nhỏ, cô và Ngôn Gia Hứa đã thảo luận, thích con trai hay là con gái, Ngôn Gia Hứa hy vọng sinh được con trai, khá dễ ở chung với anh.

Bây giờ, quả nhiên.

Cô nói: “Nếu như quái thú nhỏ là con gái thì chẳng phải là rất dễ ở chung với em sao?”

Ngôn Gia Hứa: “Bây giờ không phải quái thú nhỏ vừa tủi thân là ôm em à?”

“Đúng, cũng chỉ có lúc tủi thân mới nhớ đến mẹ.”

Tháng chín, quái thú nhỏ đi nhà trẻ.

Bố mẹ đưa cậu đi, ở cổng trường có một đám trẻ con ôm đùi bố mẹ khóc trời khóc đất. Quái thú nhỏ không cảm thấy gì, cậu chắp tay sau lưng, bình chân như vại, đôi mắt non nớt giống như nhìn thấu được tất cả.

Không có gì khác với sự trưởng thành sớm của bố khi còn bé.

Thẩm Tinh Lê thấy lạ, đứa trẻ này thật đúng là, con tốt xấu gì cũng khóc một chút đi, rời khỏi bố mẹ để đi học mà hưng phấn như vậy à?

Quái thú nhỏ nghĩ là, trong nhà trẻ có bố mẹ của nhiều bạn như vậy, chỉ có bố mẹ của cậu là đẹp nhất.

Có điều lúc sắp tạm biệt, Ngôn Gia Hứa vỗ vỗ đầu của con trai: “Nhóc con, bố mẹ đi đây, buổi chiều tới đón con.”

“Bố mẹ đi đâu vậy?”

Ngôn Gia Hứa nói: “Đi ăn chút gì đó rồi lại cùng mẹ đi chơi ở bờ sông.” Thằng con không ở bên cạnh, cuối cùng bố mẹ cũng có thể thả lỏng rồi.

Chính là câu nói này đã chọc đến tên nhóc rồi.

Cậu đã nhẫn nhịn rất lâu, khóc tràn trề nước mắt.

Bố mẹ đi chơi, không mang theo cậu.

Thật vất vả mới dỗ được, lại ôm một chút, đi một bước ngoảnh đầu ba lần, quái thú nhỏ cuối cùng cũng bị cô giáo lừa đi vào trong.

Trở lại trên xe, Thẩm Tinh Lê vừa mới kết bạn Wechat với cô giáo, hỏi quái thú nhỏ bây giờ vẫn ngoan chứ?

Cô giáo nói, bây giờ rất ngoan, còn biết dỗ các bạn nhỏ khác.

Thẩm Tinh Lê hài lòng cười.

“Đi thôi.” Cô nói, bỗng nhiên ý thức được Ngôn Gia Hứa đã yên lặng rất lâu, lúc cô nhìn thấy thì mí mắt dưới của anh đã đỏ lên.

“Sao vậy?” Cô lung lay cánh tay của anh: “Chỉ là đi nhà trẻ thôi, bốn giờ là về nhà rồi.”

Ngôn Gia Hứa bất đắc dĩ cười một tiếng: “Cũng không biết làm sao nữa. Thằng nhóc kia khóc một trận làm anh cũng có chút khó chịu.”

Thẩm Tinh Lê mím môi cười anh, anh đó, chính là nghĩ một đằng nói một nẻo.

Đứa con đi học xong hai người đến bệnh viện.

Buổi chiều đi dạo ở bờ sông.

Hôm nay mặt trời cũng không gắt, gió mát phất phơ, hai người đi ở mép nước, bị gió thổi qua, trên mắt cá chân trần trụi của Thẩm Tinh Lê có chút bọt nước bắn lên, hơi lạnh.

Chỉ là một ngày bình thường, Ngôn Gia Hứa nắm tay của cô. Nghĩ đến con trai ngày đầu tiên đi học trong trường.

Thẩm Tinh Lê sờ bụng.

Lúc đó, bọn họ đã có đứa trẻ thứ hai.

Ngôn Gia Hứa không tự chủ được mà nhìn về phía cái bụng bằng phẳng của cô.

Thẩm Tinh Lê nói: “Bố nó, anh phải cố gắng nha. Chỗ này còn một đứa đấy.”

Anh nói: “Được.”

Đứa trẻ thứ hai đến một cách tự nhiên. Cũng là người một nhà thương lượng, Ngôn Gia Hứa đã sớm muốn có đứa thứ hai, anh cảm thấy một đứa quá cô đơn. Thẩm Tinh Lê có chút do dự, bình thường gia đình có hai con thì bố mẹ rất khó xử lý công bằng.

Đương nhiên là cô cũng thích trẻ con nhưng không hy vọng đứa thứ hai mang đến sự tổn thương cho quái thú nhỏ, để thằng bé cảm thấy tình yêu của bố mẹ bị phân chia.

Chuyện này bị gác lại, Ngôn Gia Hứa cũng không nhắc đến. Mọi thứ xem ý nguyện của Thẩm Tinh Lê.

Có một ngày, quái thú nhỏ từ bên ngoài trở về, kêu khóc nói muốn có chị gái.

Thẩm Tinh Lê bó tay: “Ở đâu ra chị gái chứ, Xá Lị là anh trai, con và nó chơi cùng nhau thì cũng giống vậy.”

Quái thú nhỏ: “Mẹ sao mẹ lại muốn gạt con? Con là trẻ con, lại không phải là trẻ ngốc.”

Thẩm Tinh Lê: “...”

Cậu được dì mang ra ngoài, cùng nhau chơi đùa với mấy đứa trẻ trong tiểu khu, có vài nhà có hai đứa, mặc quần áo giống nhau, cầm đồ chơi giống nhau, vui vẻ biết bao nhiêu.

Đôi chị em vốn cùng chơi với quái thú nhỏ khoác tay nhau về nhà, để lại một mình cậu lẻ loi hiu quạnh.

Trở về là đòi mẹ.

Thẩm Tinh Lê cười nói: “Chị gái thì không có, nếu có thì cũng chỉ có thể là em gái hoặc em trai, con thích không?”

“Thích.”

“Các em có thể sẽ chia sẻ đồ chơi của con, còn cần con đi thay tã.”

Quái thú nhỏ: “Mẹ, con thích em trai em gái.”

Lúc ấy Thẩm Tinh Lê cũng chỉ nói vậy chứ không thật sự tính toán.

Sau này có rồi thì giữ lại thôi.

Ngày em gái ra đời, bố và quái thú nhỏ đều rất cao hứng. Nhất là quái thú nhỏ, nhảy nhót vui vẻ, cậu có em gái rồi.



Bố nói: “Con là anh trai, phải bảo vệ em gái, biết không?”

Quái thú nhỏ nói: “Được ạ.” Lại hỏi: “Em gái sẽ thích con chứ?”

Ngôn Gia Hứa nói: “Đương nhiên, bố đã nói, tiểu thiên sứ biết con ngoan nên đứa em gái đến, sống cùng với con.”

Chạng vạng tối một ngày nào đó của năm 202X, ve sầu ở ngoài cửa sổ kêu vang. Thời tiết rất nóng, Xá Lị nằm nhoài trên sàn nhà lè lưỡi, hứng gió máy lạnh.

Trong sân ở bên ngoài trồng loại hoa không biết tên, dì đang tưới nước lên cây để cây không bị héo, mát mẻ.

Bông hoa nở ra càng thêm rực rỡ.

Mẹ làm việc trong phòng vẽ, bố ở thư phòng, anh trai đang làm bài tập. Người một nhà đều đang làm việc của mình, không quấy rầy lẫn nhau.

Em gái ngủ trưa xong thì có chút nhàm chán, cô bé để chân trần, lăn lộn trên sàn nhà, lăn đến bên cạnh Xá Lị thì nằm sấp trên thân thể đầy lông của nó, thật là thoải mái.

Xá Lị xoay người, hôn cô nhóc mũm mĩm một cái, dùng mũi ủi ủi vào bụng cô bé, cô gái nhỏ bị cù lét, hết sức vui vẻ.

Em gái ôm Xá Lị chơi một lúc rồi lại đi náo loạn với bố.

Tối hôm qua bố tăng ca đến khuya mới về, lúc này đang ngủ trong thư phòng.

Cô bé khẽ đến gần, Ngôn Gia Hứa ngửi thấy mùi hương của cô nhóc này, ừm, mùi sữa.

Anh không mở mắt mà im ắng nở nụ cười trước.

Vỗ vỗ cái mông nhỏ của em gái: “Ngoan, không được ầm ĩ, bố ngủ thêm nửa tiếng nữa rồi chơi với con.”

Em gái nghe lời rời đi, còn chu đáo đóng cửa lại.

Em gái mặc váy hoa nhí, trên mông còn mặc tã giấy, cô bé vô cùng đáng thương, ba tuổi rồi vẫn tè dầm.

Mẹ nói, mùa hè này nhất định phải bỏ tã. Sau này đi ngủ không thể mặc, sẽ bị người ta chê cười.

Em gái căng thẳng che lấy cái mông nhỏ của mình, đồng ý.

Cô bé có thuộc tính hơi ngốc nghếch, cái đầu nho nhỏ, mũm mĩm, tay và chân giống như củ sen, trắng mịn. Bàn tay nhỏ vươn ra, trên mu bàn tay còn có nhúm thịt nhỏ.

Đôi mắt rất to, lông mi vừa dài lại cong, trên trán có mấy nhím tóc, mồ hôi làm ướt dán vào da.

Ngôn Gia Hứa vẫn cảm thấy, em gái và Quả lê mập có cùng một thuộc tính.

Quái thú nhỏ đọc sách ở trong thư phòng của mẹ, cậu đã lên tiểu học, là một học sinh tiểu học lớp 2.

“Anh ơi anh ơi anh ơi ~~” Em gái không có ai chơi, chạy tới.

Không cẩn thận đυ.ng ngã kệ sách nhỏ trên mặt đất.

Thư phòng của mẹ chính là như vậy, chất rất nhiều đồ của mẹ từ nhỏ đến lớn.

Một chồng giấy vẽ ố vàng, toàn bộ tập tranh cũ rơi ra.

Em gái tự biết mình phạm lỗi, đôi mắt mở to tròn trịa cầu cứu anh trai.

Quái thú nhỏ vỗ vỗ đầu cô bé rồi hỗ trợ nhặt đồ lên.

Những thứ được đựng trong hộp là tranh vẽ khi còn bé của Thẩm Tinh Lê, trang giấy đã ố vàng dễ nát.

Hai anh em ngồi trên sàn nhà, vừa luống cuống tay chân thu dọn vừa thưởng thức tranh của mẹ.

Có một bức phác họa, là một chàng trai cao cao đẹp trai, có hơi dài, buộc dây chun, ở trên sân bóng rổ đổ mồ hôi như mưa.

Bọn trẻ cũng không biết đó là bố.

Quả lê mập học ba lê,

Quả lê mập đi nhà trẻ,

Quả lê mập và anh trai ở trong phòng cắn hạt dưa…

Em gái cười ngốc nghếch.

Còn có một album ảnh cũ kỹ, bên trong đó đều là Thẩm Tinh lê, có một tấm cô mặc áo len màu vàng, trước ngực có bông hoa hướng dương, cô đứng bên cạnh một anh trai, trong ánh mắt có chút khủng hoảng.

Em gái lấy bàn tay nhỏ chỉ vào ảnh chụp, đáng yêu nói: “Chị gái, chị gái!”

Quái thú nhỏ suy nghĩ thật lâu, cảm thấy anh trai này có chút quen, hình như là bố?

Cô bé là mẹ?

Cậu nói với em gái: “Đồ ngốc, đây là bố mẹ.”

Sau đó lại nghĩ, bố mẹ đã quen biết nhau sớm như vậy sao?

Được bao nhiêu năm đây, có phải là lâu như cả một đời không?

Cuối album ảnh là một lá thư, phía sau có một đoạn chữ viết thanh tú tao nhã.

Là bức thư Ngôn Gia Hứa hai mươi ba tuổi viết cho Thẩm Tinh Lê mười sáu tuổi.

Tinh Tinh,

Đây là quà sinh nhật mười sáu tuổi tặng cho em, cũng là phần thưởng vì em đã thi đậu trường trung học phụ thuộc. Mặc dù sinh nhật của em vẫn chưa tới nhưng bây giờ anh muốn cho em đón sinh nhật.

Xin lỗi em vì anh đang ở Anh, công việc chưa kết thúc, chưa định được ngày về.

Nhưng lại sợ bỏ lỡ sinh nhật em, làm em buồn cho nên tặng quà trước cho em.

Mười sáu tuổi là độ tuổi đẹp nhất của cuộc đời, người ta đã có năng lực tự chủ hành vi, sẽ có nhiều sự đặc sắc hơn, anh trai tin rằng sự cố gắng của em cuối cùng rồi sẽ có thu hoạch, cho qua đi mọi thứ không vui của thời niên thiếu.

Buông bỏ năm tháng bằng nụ cười, tương lai có thể mong đợi.

Ngôn Gia Hứa

Ngày 20 tháng 8 năm 20xx

Em gái có chút buồn, sao mẹ lại biến thành chị gái rồi.

Anh trai nói: “Có lẽ là thiên sứ biết khi còn bé mẹ rất ngoan nên đưa chúng ta đến bên cạnh, cùng sống với mẹ chăng?