Chương 6

Đẩy cửa bước vào trong phòng, Nguyên Minh lễ phép nói: “Thiệu công tử nếu có gì khác muốn phân phó thì cứ nói ra.”

“Tạm thời không thiếu thứ gì.” Ngay cả quần áo, giày dép cũng đã được chuẩn bị đầy đủ, nếu có thiếu thì Thiệu Ngôn chỉ thiếu tiền thôi, những lời này cuối cùng cũng chỉ có thể giữ lại trong lòng mà thôi.

Ấn tượng thiếu niên để lại cho Nguyên Minh chính là cực kì xa cách, cũng không phải là người nói nhiều, đối với người khác mà nói là bình tĩnh không bằng nói là lạnh nhạt.

Cùng loại người không khác gì khúc gỗ này nói chuyện, câu chuyện còn chưa bắt đầu thì đã kết thúc rồi, Nguyên Minh rời đi sau khi sai hạ nhân đem giấy và bút mực đến.

Thiệu Ngôn thở dài một hơi, làm bộ làm tịch mới đuổi được cái tên chướng mắt hồi nãy, mở cuốn sách trong tay ra, cũng may là chữ phồn thể có thể đoán mò biết ý.

Khi viết, cậu nhúng bút vào tách trà, ở trên bàn viết lên vài chữ xấu như gà bới, tay viết mềm oặt không có tí sức nào.

Xem ra đọc sách viết chữ là chuyện gánh thì nặng mà đường thì xa mà! Nắm bắt thời gian có thể học bao nhiêu hay bấy nhiêu.

Thiệu Ngôn chỉ dùng nước trà viết lên bàn, lấy mực viết lên giấy rất dễ bị phát hiện ra manh mối, có thể giả vờ thì vẫn tốt hơn.

Viết được một lúc, cơ thể tự động tìm được bí quyết viết thư pháp, chữ viết trên bàn càng ngày càng có khí khái, Thiệu Ngôn nhịn không được cong khóe miệng, mặc kệ là kĩ năng vốn có của nguyên thân, hay là bàn tay vàng, tốt xấu gì cũng đã giải quyết được một vấn đề không nhỏ, trọng tâm bây giờ là có thể nhận biết mặt chữ, càng cố gắng ghi nhớ cùng luyện tập chữ tự khắc vào trong đầu.

Luyện chữ cả một buổi trưa, cổ tay cũng có chút đau nhức, Thiệu Ngôn đứng dậy hoạt động vai cổ, bỏ sách xuống mở cửa đi ra ngoài sân.

Hạ nhân xách theo hộp đồ ăn vào nhà bày đồ ăn lên bàn, “Công tử mời dùng.”

Lại là cháo trắng, Thiệu Ngôn cầm lấy chiếc đũa nội tâm toàn là tuyệt vọng, cậu muốn ăn thịt a!!!

Khi uống thuốc phải kiêng khem nhiều thứ, người xưa rất chú trọng một ngày ba bữa, mỗi bữa đều có khẩu phần riêng, trái cây điểm tâm được chuẩn bị vào thời điểm khác, cũng chính là ở vương phủ cũng có quy củ này, không biết cậu có thể ở lại đây bao lâu?

Trong túi tiền Thiệu Ngôn lấy được từ trên người hắc y nhân, có hai tờ ngân phiếu trị giá một trăm lượng bạc, chút tiền này ở nơi phồn hoa như này khẳng định không đủ, ý định lấy tiền chạy lấy người không biết khi nào mới có thể thực hiện đuợc?

Sau khi ăn xong nửa canh giờ, Thiệu Ngôn gian nan nuốt xuống bát nước thuốc đắng, cả đầu lưỡi toàn là vị đắng.

Trời vừa tối, hạ nhân đem đèn thắp sáng lên, Thiệu Ngôn rửa mặt thay thuốc xong, liền cầm trong tay quyển sách rồi nằm ở trên giường phát ngốc.

Tiêu Lẫm vừa từ trong cung trở về, sắc mặt không được tốt lắm, vết thương trên người bắt đầu nứt ra, kẻ chủ mưu chính là Lệ Vương cũng không khá hơn là bao, hai người đều đang âm thầm đối nghịch nhau.

Tiêu Lẫm biết Lệ Vương khi bị ám sát trên người có thương tích, nhưng Lệ Vương lại không biết hắn cũng bị thương, hai người không tránh được lén động thủ kiểm tra nhau.

Tên Lệ Vương kia hoài nghi hắn phái người tới gϊếŧ mình, Tiêu Lẫm chỉ có thể châm chọc tam đệ sau lưng làm trò ngấm ngầm hại người một hồi, phụ hoàng đã hạ lệnh cho Hình Bộ điều tra rõ ràng về việc ám sát, người chịu tội thay lần này chỉ sợ là tru đi cửu tộc.

Trần đại phu xách theo hòm thuốc bước vào thư phòng, một lần nữa giúp Vương gia bôi thuốc băng bó.

Nguyên Minh đưa bữa tối tới, đồng thời báo cáo động tĩnh bên phía Thành Trúc Viện.

“Ngươi nói y lấy nước trà luyện chữ ở trên bàn?” Tiêu Lẫm kinh ngạc, "Có thứ gì không thể viết ở trên giấy được sao?”

“Hạ nhân không dám đến quá gần, Thiệu công tử không thích có người ở bên cạnh, là người rất thận trọng.” Nguyên Minh khách quan đánh giá.

Sáng sớm hôm sau, Thiệu Ngôn mới vừa thu thập thỏa đáng, thì có người từ ngoài cửa bước vào, các hạ nhân thì nhau quỳ xuống đất hành lễ.

Cho dù bản thân chỉ là dân thường, nhưng đối mặt với Vương gia của một nước, Thiệu Ngôn cũng không quỳ xuống.

“Vết thương thế nào rồi?” Trần đại phu cũng đi cùng với hắn đến bắt mạch cho cậu. Tiêu Lẫm đi đến trước bàn, tùy tay cầm quyển sách đang bị lộn ngược lên, “Trong thư phòng cũng có không ít tạp kĩ, nếu thích thì để Nguyên Minh mang ngươi đi chọn.”

“Không được.” Thư phòng là nơi quan trọng, người không liên quan sao có thể tiến vào? Thiệu Ngôn lại không ngốc, nghe ra được Đoan Vương đang cố ý thử mình.

Động tác trên tay Trần đại phu hơi dừng một chút, không biết người này thật sự là thông minh, hay là chỉ đang lấy lui làm tiến.

Tiêu Lẫm nói: “Bút mực trong phủ, Thiệu công tử coi thường sao?”

Mới sáng ra đã bày ra tư thế hưng sư vấn tội này rồi, Thiệu Ngôn trong lòng đã sớm biết trước, nhưng tâm tình vẫn như cũ không tốt lắm.

Chơi tâm nhãn đánh Thái Cực, Thiệu Ngôn tự nhận không lợi hại bằng cổ nhân, liền dứt khoát buông tha da mặt: "Đồ vật trong phủ quý giá, tại hạ nghèo hèn không dám trèo cao, ân cứu mạng còn chưa tính, nếu như Vương gia chịu dùng tiền để giải quyết, vậy hôm sau ta liền rời đi.”

Thân cận với các vương công quý tộc, không phải bị lợi dụng chính là bị lợi dụng, tự bán mình còn giúp người ta trả giá. Thiệu Ngôn đem chuyện này này làm rõ, nhận được tiền rồi thì sau này sẽ không bao giờ gặp lại, cũng không cần phải quan tâm đến ánh mắt người khác.

“Khụ.” Trần đại phu đưa nắm tay đặt bên miệng, giả vờ ho để áp xuống ý cười, không ngờ thiếu niên này nói chuyện sảng khoái như vậy.

Người khác thì mơ ước leo lên được mối quan hệ này với vương phủ, nhưng thiếu niên lại dường như khinh thường nhìn lại, tình nguyện đem ân cứu mạng đổi thành tiền, nói là thô tục thì cũng không hẳn vậy.

Tiêu Lẫm lần đầu gặp được chuyện kì quái như vậy, lời thăm dò tiếp theo chưa kịp nói ra đã kẹt trong họng.

“Vương gia người không có ý gì khác, chỉ là...” Trần đại phu đánh vỡ cục diện bế tắc, “Thiệu công tử đã hai ngày chưa trở về, chắc trưởng bối trong nhà đã sớm ngày nhớ mong, nếu đường xá xa xôi, liền viết phong thư sai người gửi đi, báo một tiếng bình an, nếu là ở kinh thành, vậy ân cứu mạng phải tới tận cửa để cảm tạ.”

Nơi lí ra như vậy, nhưng Thiệu Ngôn đâu biết tìm nhà của nguyên thân ở đâu? Lời trong lời ngoài toàn là ý thử, một câu hỏi quanh co lòng vòng.

“Không biết, ta quên rồi.” Lời này nói ra có vẻ cực kỳ qua loa có lệ, nhưng lại là sự thật, Thiệu Ngôn bất chấp tất cả, tin hay không thì tùy.

“Đã quên? Mất trí nhớ sao?” Trần đại phu nắm lấy tay thiếu niên bắt mạch, rõ ràng là không tin.

Thiệu Ngôn cũng không trốn tránh, không cần thiết phải tránh, thản nhiên đối diện với vẻ mặt tìm tòi nghiên cứu của Đoan Vương.

“Thiệu Ngôn không phải là tên thật của ngươi?” Tiêu Lẫm thận trọng chăm chú nhìn dung mạo xuất chúng của thiếu niên, đôi mắt thực sạch sẽ, không có vẻ gì là đang nói dối.

“Có lẽ là là vậy đi.” Thiệu Ngôn chính là Thiệu Ngôn, nguyên thân gọi là gì kì thật cậu không có ký ức.

“Không sao, nếu đã quên thì có thể học lại.” Tiêu Lẫm phong đạm vân khinh nói ra một câu, dùng để giữ người ở lại.

Trần đại phu phối hợp ăn ý: “Không nên sợ thầy giấu bệnh, lão phu nhất định sẽ tận lực.”

“Không cần đâu, ta……” Không nói đến chuyện ăn nhờ ở đậu ở nhà người ta đầy bất tiện, Thiệu Ngôn cũng không muốn đem tế bào não lãng phí cùng cổ nhân đánh Thái Cực.

Tiêu Lẫm cắt ngang lời nói của Thiệu Ngôn: “Trong kinh cũng không an toàn.” Một người mất trí nhớ cho dù có tiền tài bàng thân, nếu không cẩn thận đυ.ng phải quan to hiển quý, có thể dễ dàng mất đi cái mạng nhỏ.

Hắc y nhân quả thật là mối tai hoạ ngầm, Thiệu Ngôn nhíu mày, người này cũng không phải đang nhắm về phía cậu, cậu ở lại đây không lo thiếu ăn thiếu mặc, chỉ là ở cổ đại chữa bệnh hình như rất tốn tiền tiền.

“Vậy thì ăn cơm thôi.” Tiêu lẫm liền ở trong phòng Thiệu Ngôn dùng bữa.

Không trả tiền cũng không cho đi, Thiệu Ngôn trước tiên chỉ có thể ở lại đây đem vết thương dưỡng tốt, nhưng cơm cho bệnh nhân thật sự không ngon mà.

Trần đại phu đi rồi, Tiêu Lẫm vẫn còn ở lại, đi đến bên án thư nhỏ một ít nước để mài mực, thấm ướt bút, rồi nói:“Lại đây.”

Thiệu Ngôn không tình nguyện đi đến, “Làm gì vậy?”

“Ngươi hẳn là còn nhận biết được mặt chữ.” Tiêu Lẫm đem bút trong tay đưa qua, “Vậy viết lại tên của cuốn sách này đi.”

Thiệu Ngôn nhận lấy bút ở trên giấy viết xuống ba chữ ‘ Quan Ải Nhớ ’, viết chữ ở trên bàn không giống viết chữ trên giấy, có những đoạn tạm dừng nét mực bị lem ra, khiến chữ viết bị nhòe đi.

Tiêu Lẫm đi đến phía sau Thiệu Ngôn, tay phải nắm lấy tay cậu đang viết, viết lên một hàng khác, tay cầm tay từng chút một dạy dỗ người mất trí nhớ.

Chữ cũng giống như người, Thiệu Ngôn giống như đã hiểu rõ.

Thoát khỏi tay Tiêu Lẫm, Thiệu Ngôn căn bản không cần chỉ dạy, viết nhiều thêm vài lần liền quen với bút pháp, thân thể tự mang tiêu chuẩn, viết xuống một chữ rất đẹp ở trên giấy.

Vừa mới chuẩn bị chỉ Thiệu Ngôn tập viết theo mẫu, Tiêu Lẫm hơi kinh ngạc, “Không tệ.” Hắn khó có được khen ra một câu.

Thiệu Ngôn cũng không hề tỏ ra vẻ vui mừng, cầm bút đem chữ trên giấy toàn bộ tô đen, phòng ngừa trường hợp chữ viết của cậu giống với nguyên thân, vậy nên tốt nhất cái gì cũng không giữ lại.

Tiêu Lẫm chỉ vờ như không thấy, tùy tay rót một tách trà đưa qua.

Thiệu Ngôn buông bút xuống, duỗi tay nhận lấy, cậu không hiểu được tại sao Vương gia của một nước lại nhàn rỗi như vậy, hắn không có việc gì để làm sao.

Tiêu Lẫm không trực tiếp đưa qua, nói: “Đưa hai tay ra.” Đối diện với người có thân phận cao hơn đưa một tay ra nhận lấy là chuyện rất thất lễ.

Tiếp theo là học lễ nghi, Tiêu Lẫm dạy dỗ từng chút một, xác nhận Thiệu Ngôn thật sự đã quên hết.

Thiệu Ngôn học trong đau khổ, cũng có phải đi tuyển phi đâu, ở nhà cũng như vậy, cậu chết mất!

Lễ pháp, ngoài lễ còn có pháp, Tiêu Lẫm an bài Thiệu Ngôn sáng sớm ngày mai đến thư phòng, “Hành động thiếu lễ nghi lần trước, chỉ được ba điểm.”

Thiệu Ngôn: “……” Có một câu thô tục không biết có nên nói ra hay không.

Tiêu Lẫm dùng cơm xong liền rời đi, bảo Thiệu Ngôn không cần suy nghĩ quá nhiều, tự mình nghỉ ngơi thật tốt là được.

“Tôi muốn về nhà!” Thiệu Ngôn không thể không học tự mình an ủi bản, ngày nào đó đi trở về còn có thể trang bức.

Sau khi uống hết một tách trà, Thiệu Ngôn bỗng giác ngộ, chẳng nhẽ Đoan Vương không muốn trả tiền, nên dùng việc dạy cậu để đền ân cứu mạng sao?

Quên đi, Vương gia của một nước đích thân dạy dỗ cậu, Thiệu Ngôn cũng chẳng tổn thất chút nào, hiện tại cậu muốn dùng số tiền mình có kiếm chút tiền tiêu thôi, để sau khi rời khỏi vương phủ không lo cái ăn cái mặc.

Lần nữa lấy một tờ giấy Tuyên Thành trải ra, cầm một cây bút khác dùng nước trà ở trên giấy viết ra kế hoạch tương lai.

Nghiêm túc làm một chuyện, thời gian trôi qua rất nhanh, lại một ngày qua đi, miệng vết thương đã bắt đầu kết vảy, có chút ngứa.

Nguyên Minh vội vàng đi tới Thanh Trúc Viện, “Thiệu công tử, Vương gia cho mời.”

“Bây giờ sao?” Bây giờ mới có 6 giờ sáng, cơm còn chưa có ăn, Thiệu Ngôn giống như trở về lúc học cấp ba vậy.

“Đúng vậy.” Nguyên Minh dẫn Thiệu Ngôn đến thư phòng.

“Đem đồ ăn lên.” Tiêu Lẫm để Thiệu Ngôn ngồi ở đối diện.

Hạ nhân đem thức ăn đặt lên bàn, rồi xách theo cái hộp rỗng lui ra ngoài, sau đó cẩn thận đóng cửa lại.

Tiêu Lẫm cầm đũa lên trước, rồi Thiệu Ngôn mới dám gắp đồ ăn.

“Sai rồi.” Tiêu Lẫm vừa cầm bát vừa dạy cậu .

Cảm giác như quay lại nhà trẻ vậy, ăn một bữa cơm mà cũng phải chú trọng nhiều thứ như vậy, tuy tâm tình buồn bực nhưng Thiệu Ngôn chỉ có thể nhịn!

Sau khi ăn xong, Tiêu Lẫm lại dạy cho Thiệu Ngôn về luật pháp, đặc biệt là về địa vị giai cấp như sĩ nông công thương càng đặc biệt kỹ càng tỉ mỉ.

Công văn bày ra ở trên bàn, có chút mở ra, đảo mắt qua liền có thể nhìn thấy nội dung bên trong.

Thiệu Ngôn mệt rồi nhá, hết lần này tới lần khác, cứ bày ra mấy thứ thu hút sự chú ý trước mặt cậu, đây là muốn cậu nhìn hay không nhìn đây?

Suốt cả một ngày, so với việc bị đâm hai nhát còn mệt hơn, Thiệu Ngôn từ trên kệ sách chọn ra mấy quyển tạp ký: "Đống này cũng đủ cho mình đọc một thời gian.” Ý ngoài lời ngài đều là, không cần phí tâm tư thăm dò tìm kiếm nữa, để tôi yên đi trời.

Tiêu Lẫm lấy ra mấy quyển tứ thư ngũ kinh: “Không muốn làm quan thì ít ra cũng phải có kiến thức để đậu tú tài, khi nào được miễn quân dịch, huyện nha công sở thông thường xem người như đĩa đồ ăn.”

Bản thân suy xét không chu toàn, bức cho Thiệu Ngôn không có biện pháp trốn khối Đoan Vương, “Đa tạ đã đề điểm.”

“Cho người ta cá, không bằng dạy người ta câu cá.” Tiêu Lẫm nghiêm túc dạy dỗ như vậy là vì muốn tốt cho Thiệu Ngôn, bài học về sĩ nông công thương không phải là giảng suông.

Thiệu Ngôn buông tạp ký xuống, cầm lấy Tứ thư quay trở về gặm nhấm, hiện tại cậu đang rất cần một cái đầu nhìn cái là không thể quên!

“Vương gia.”Nguyên Minh vừa đã đưa Thiệu Ngôn trở về tiến vào thư phòng.

“Làm tốt chứ?” Tiêu Lẫm đem văn kiện để mê hoặc người khác đặt lên bàn.

Nguyên Minh báo cáo lại: “Đã dẫn người người của Lệ Vương đến chỗ Tam hoàng tử, thầy bói cũng đã tìm được.”

“Ngày mai ngươi dẫn Thiệu Ngôn ra khỏi phủ, y muốn mua cái gì thì cứ làm theo ý y.” Tiêu Lẫm ở trong lòng chuẩn bị, “Sắp xếp cho hai người đó gặp nhau.”

“Dạ vâng.” Nguyên Minh cúi người hành lễ cáo lui.