Chương 10: Tên khốn kiếp!

Lâm Đình vươn tay nắm được một chỗ mềm mại, ngay lúc người bị tóm lấy đang định hét lên, Lâm Đình nghe được một âm thanh, vội vàng kéo cô ta vào lòng, đồng thời vươn tay bịt miệng cô ta lại.

"Đừng kêu, có nghe không?"

Đối phương gật đầu một cái, lúc này Lâm Đình mới chịu buông ra.

"Chị Diễm, sao chị lại ở đây?"

Lâm Đình cười hỏi, nhưng tay đang tóm lấy Lưu Diễm căn bản không chịu buông ra.

Lưu Diễm là con dâu của thôn trưởng Vương, nhà thôn trưởng ở thôn Nam Đầu, trong khi nhà của Lâm Đình lại ở nơi hẻo lánh nhất của thôn Bắc Đầu.

Rõ ràng việc Lưu Diễm xuất hiện ở đây vào đêm khuya thế này là chuyện không bình thường.

"Lâm Đình, cậu buông tay ra!"

Lưu Diễm cảm nhận được tiếng hít thở của Lâm Đình vang lên bên tai mình, cùng lúc đó thân mình của cô ta vẫn còn nằm trong tay Lâm Đình.

Cảm nhận được hành động của Lâm Đình, Lưu Diễm uốn éo thân mình, cố gắng vùng vẫy.

Chỉ tiếc sức lực của cô ta làm sao có thể là đối thủ của Lâm Đình được?

Không chỉ như vậy, một cô gái trẻ mềm yếu như Lưu Diễm đang giãy giụa vặn vẹo trong lòng Lâm Đình, đặc biệt là khi anh đã sớm thèm muốn đôi chân dài xinh đẹp của Lưu Diễm từ lâu.

Lâm Đình dứt khoát đặt tay còn lại lên chiếc đùi thon dài của Lưu Diễm.

"Đừng cử động, đừng lộn xộn nữa!"

"Cậu… Tên khốn kiếp!"

Mặc dù giọng nói của Lưu Diễm có chút trách tội, nhưng trong tình huống này, nó lại càng giống như đang làm nũng hơn.

"Chị Diễm, chị thật xinh đẹp!"

Lâm Đình nhân cơ hội thủ thỉ một câu bên tai Lưu Diễm. Mà ngay lúc Lâm Đình vừa nói xong, có lẽ vì nhu cầu mà anh đè nén đã lâu cuối cùng cũng bùng nổ. Thật ra thì Lâm Đình cũng không biết tất cả những thứ này đều do Vô Tướng Quyết trong cơ thể của anh phát huy hiệu quả. Lúc này, Lưu Diễm lại lật người ngồi lên đùi của Lâm Đình.

Nếu đã như thế, Lâm Đình đương nhiên cũng sẽ không khách khí nữa.

Mặc dù Lưu Diễm từng mang thai, nhưng cuối cùng vẫn chưa bao giờ sinh con.

Con trai trưởng thôn làm việc ở thành phố, một hai tháng cũng không về lần nào.

Vốn dĩ trưởng thôn cũng muốn để Lưu Diễm đi theo con trai vào thành phố, nhưng con trai của trưởng thôn sợ Lưu Diễm ở bên ngoài làm loạn, cắm sừng anh ta.

Hơn nữa, bản thân Lưu Diễm cũng không muốn trở về thành phố, cho nên cô ta vẫn ở lại trong thôn.

Sau một hồi thở hổn hển, cuối cùng Lưu Diễm và Lâm Đình cũng kết thúc.

Không thể không nói, bắp đùi của Lưu Diễm thật mềm mại và mịn màng.

Câu nói “nhìn đôi chân là muốn chơi cả đêm” chính là đặc biệt dành cho cô ta!

"Nói đi, rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì? Lần trước có phải chị đã nhìn lén ở bờ sông, đúng không?"

Lâm Đình mỉm cười hỏi Lưu Diễm.

Lưu Diễm bị Lâm Đình trêu chọc nên cảm thấy bối rối, như mê muội, cuối cùng nói rõ hết sự thật.

Cuộc sống của Lưu Diễm ở nhà thôn trưởng thật ra không hề dễ dàng chút nào, mỗi lần chồng cô ta trở về, sau khi uống rượu say thì đều vừa đánh vừa mắng cô ta.

Mà mỗi khi xảy ra chuyện như vậy, Lưu Diễm sẽ chạy ra ngoài để trốn.

Đêm hôm đó, tiếng kêu la của Hầu Hoài và Doanh Doanh đã thu hút cô ta, cô ta cũng còn trẻ, cho nên cũng rất hưởng thụ loại chuyện này. Nếu vợ chồng cô ta không thể làm việc này thì nghe một chút âm thanh của người khác cũng có thể thỏa mãn trái tim.

Ai ngờ được khi cô ta đến gần nhà Lâm Đình thì lại thấy Trương Tuệ đi ra ngoài. Chẳng bao lâu sau, cô ta lại nhìn thấy hai người Lâm Đình làm một chút chuyện tốt ở sông nhỏ.

Còn về tối nay, cũng bởi vì Lưu Diễm biết Lâm Đình và Doanh Doanh đang làm loạn trong phòng cho nên cô ta đã nấp ở góc tường nghe lén.

"Ngoại trừ cô biết không phải là hai người Hầu Hoài và Doanh Doanh ở trong phòng làm việc thì còn có ai biết nữa không?", khi Lâm Đình dò hỏi, động tác trên tay cũng đột nhiên dừng lại.

Thật ra Lâm Đình rất quan tâm đến chuyện này, nếu trong thôn còn có những người khác biết Lâm Đình và Doanh Doanh hay thậm chí là Lâm Đình và Trương Tuệ dây dưa với nhau thì sẽ vô cùng không tốt.

Lâm Đình căn bản không muốn chuyện này bị bại lộ ra ngoài.

Lưu Diễm lắc đầu.

"Lúc cô dựa vào tường thì có nghĩ đến điều gì không?"

Lâm Đình mỉm cười trêu đùa, động tác trên tay lại tiếp tục.

Việc đã đến nước này, Lưu Diễm giấu giếm đương nhiên cũng không còn ý nghĩa gì, cô ta dứt khoát nói: "Thật ra tôi đã nghĩ tại sao anh không đến tìm tôi mà nhất quyết muốn tìm hai người bọn họ. Chẳng lẽ tôi không xinh đẹp hơn hai người kia à?"

"Đúng đúng đúng, bọn họ không đẹp bằng cô. Lại đến đi! "

Lần này, Lâm Đình trực tiếp đứng lên, nếu Lưu Diễm đã muốn thì cô ta cũng không thể tránh khỏi việc phải làm như Doanh Doanh.

Mãi đến tận đêm khuya, Lưu Diễm mới hài lòng kéo lê thân thể vô cùng mệt mỏi của mình rời đi.

Ngay khi cô ta rời đi, Lâm Đình rõ ràng nhìn thấy hai chân của Lưu Diễm đang run rẩy, có vẻ như đi cũng không vững.

Lâm Đình cười haha, Lưu Diễm quả nhiên là thiếu phụ xinh đẹp mà anh đã mơ tưởng từ lâu, quả nhiên đúng như tưởng tượng của anh, thực sự rất tuyệt vời!

Lâm Đình cảm thấy rất vui vẻ, trở về phòng đã nhanh chóng tiến vào mộng đẹp.

Nhưng ngay khi Lâm Đình ngủ không biết bao lâu, trong lúc mê man, anh rõ ràng cảm nhận được trong cơ thể mình có một luồng ấm áp dễ chịu, tựa như có thứ gì đó muốn thoát ra khỏi cơ thể.