Chương 3: Khám bệnh cho Doanh Doanh

Tin tức Hầu Hoài dẫn bạn gái về thôn đã đã truyền khắp toàn bộ thôn Đào Hoa ngay ngày đầu tiên, chứ đừng nói đến dẫn về lại là một cô gái trắng trẻo xinh đẹp như thế.

Hầu Hoài sáng sớm được giải phóng thần thanh khí sảng tản bộ ở trong thôn, nhìn thấy thôn dân trong làng thì vô cùng đắc ý, chỉ còn thiếu mỗi việc hếch cả mũi lên tận trời thôi.

Nếu là ngày hôm qua, có lẽ Lâm Đình sẽ còn trốn tránh anh ta, nhưng sau khi trải qua chuyện đêm qua, lại năm giữ Vô Tương Quyết.

Bây giờ Lâm Đình nhìn Hầu Hoài chẳng khác nào một con tép.

Đương nhiên, chủ yếu là anh đang nhìn bạn gái Doanh Doanh của Hầu Hoài chứ không phải là anh ta.

Hầu Hoài từ xa đã nhìn thấy Lâm Đình, giống như tìm được mục tiêu vậy.

Lúc trước anh ta đã ra vẻ ta đây trước mặt đám côn đồ. khác trong thôn một hồi lâu, đương nhiên bây giờ không quên đến sỉ nhục Lâm Đình một trận.

"Lâm Đình, hôm qua nhìn thấy anh, tôi còn chưa kịp trò chuyện hẳn hoi với anh câu nào đâu, đúng lúc gặp được anh ở đây!", Hầu Hoài cười nói, đồng thời kéo Doanh Doanh đến, một cái tay đặt lên trên bộ ngực sữa của cô ta.

Nhìn thấy dáng vẻ ra oai đó của Hầu Hoài, Lâm Đình cũng không để ý, cười nói: "Tối hôm qua và sáng hôm nay không phải chúng ta đã nói chuyện với nhau rồi sao?"

"Nói cái gì cơ?", Hầu Hoài đột nhiên có chút không kịp phản ứng.

Doanh Doanh ở bên cạnh phản ứng được trước tiên, lúc đầu khi cô ta mới nhìn thấy Lâm Đình lần đầu tiên đã có chút ấn tượng tốt với khuôn mặt đẹp trai tuấn tú của anh, bây giờ lại bị Lâm Đình nói như vậy ở trước mặt, khuôn mặt nhỏ nhắn lập tức đỏ lên, lại lộ ra mấy phần đáng yêu.

"Hai người kêu la không nhỏ, tôi cũng không nghe rõ hai người đang nói cái gì", Lâm Đình bình tĩnh nói.

Cho dù Hầu Hoài có ngốc cũng nghe ra ẩn ý trong lời nói của Lâm Đình, huống chỉ đây vốn dĩ là điều anh ta cố tình làm ra.

"Haha, cũng không thể trách tôi được, ai bảo tôi có bạn gái xinh đẹp như vậy chứ? Không quấy rầy anh nghỉ ngơi chứ?", Hầu Hoài làm bộ biết rõ còn cố hỏi, bên trong ánh mắt toàn vẻ đắc ý và khıêυ khí©h.

Ánh mắt Lâm Đình không chút kiêng ky đảo qua khắp người Doanh Doanh.

Dù sao Doanh Doanh cũng là phụ nữ, nhìn thấy ánh mắt xâm lược của Lâm Đình, cô ta càng không dám đối mặt với anh.

Hầu Hoài chú ý tới một chút biến hóa của Doanh Doanh, cũng không đoái hoài tới việc lúc này đang ở trên đường cái, trực tiếp luồn tay vào trong áo của cô ta, hung hăng xoa nắn bộ ngực sữa của cô ta ngay trước mặt Lâm Đình.

Doanh Doanh có chút xấu hổ, lần đầu tiên cảm thấy phản cảm với hành động thô lỗ của Hầu Hoài.

"Nghe nói bây giờ anh vẫn còn ở trong làng không tìm được công việc đúng không?”, Hầu Hoài biết mà còn cố hỏi, giọng điệu như người lớn dạy bảo trẻ con.

Lâm Đình lạnh nhạt gật đầu.

"Bây giờ trong xưởng của tôi đang thiếu một bảo vệ, mặc dù anh què chân, nhưng vẫn có thể đứng canh cổng được. Một tháng tôi trả anh hai ngàn đồng, dù sao cũng tốt hơn anh làm việc ở trong thôn!"

"Cảm ơn, tôi sẽ cân nhắc!" "Cân nhắc?", Hầu Hoài nghe Lâm Đình nói vậy, lập tức có chút không vui, trên tay vừa dùng lực, Doanh Doanh ở một bên lại kêu lên lần nữa.

Hầu Hoài rút tay ra khỏi áo Doanh Doanh, tiếp theo dùng ánh mắt không có ý tốt nhìn chăm chăm Lâm Đình: "Tên kia, có phải anh đang ngứa da hay không? Ông đây nhớ rõ từ nhỏ đến lớn mình đều luôn giúp anh, bây giờ anh lại làm bộ với tôi ư? Anh cân nhắc cái con khỉ! Nếu đã không biết điều, ông đây cũng lười để ý đến anh, để xem bây giờ còn chỗ nào cần tên thọt chân như anh!"

Hầu Hoài giận dữ mắng mỏ một tiếng rồi muốn kéo Doanh Doanh rời đi, hoàn toàn không có coi Lâm Đình ra gì.

Lâm Đình nhìn lướt qua Doanh Doanh, vừa vặn lúc này. Doanh Doanh cũng nhìn về phía Lâm Đình, trong chớp mắt này hai người đột nhiên nhìn nhau.

"Dưới ngực trái ba tấc, nửa đêm tim đập nhanh đến bừng tỉnh", Lâm Đình quảng ra một câu.

"Con mẹ nó anh nói cái gì?", Hầu Hoài không nghe rõ, còn tưởng rằng là Lâm Đình đang mắng anh ta.

Nhưng mà Doanh Doanh lại có thể nghe thấy rõ ràng, cả khuôn mặt lập tức biến đổi.

"Đứng lại cho ông đây! Để ông đây giúp anh nhớ lại lúc bé sống kiểu gì!"

Hầu Hoài vén tay áo lên muốn đuổi theo Lâm Đình, lại bị Doanh Doanh cản lại.

“Trên đường đông người qua lại, đừng làm như vậy, không tốt đâu".

Ngoài miệng thì Doanh Doanh nói như vậy, nhưng cô ta nhìn về hướng Lâm Đình rời đi, sắc mặt không ngừng thay đổi.

Lâm Đình về nhà ăn sáng qua loa một chút, tiếp theo bắt đầu nghiên cứu Vô Tương Quyết.

Bây giờ ông trời đã cho anh một cơ duyên lớn như thế, đương nhiên anh không thể tiếp tục sống uất ức vậy được, đầu tiên là phải chữa khỏi cái chân què của mình đã.

Lâm Đình què chân là bởi vì thần kinh tuỷ sống bị thương, Tây y gần như không có cách nào cứu chữa, hơn nữa còn rất nguy hiểm.

Càng quan trọng hơn là tốn rất nhiều tiền, trong nhà Lâm Đình căn bản không thể gánh vác được.

Bây giờ có Vô Tương Quyết, Lâm Đình tự tin tuyệt đối sẽ có thể chữa khỏi cho mình.

Vốn dĩ ông nội Lâm Đình cũng là bác sĩ nổi tiếng xa gần trong làng, chỉ là bố Lâm Đình căn bản không muốn theo nghề thuốc, y thuật cũng bị cắt đứt ở thế hệ của Lâm Đình.

Cũng may đồ đạc của ông nội năm đó vẫn còn ở trong nhà Lâm Đình, rất nhanh anh đã tìm ra.

Trong đống đồ đạc đó, Lâm Đình tìm được một hộp ngân châm.

Dựa theo Vô Tương Quyết, Lâm Đình quyết định lấy ngân châm châm cứu, kí©h thí©ɧ huyệt vị cho mình trước.

Bởi vì lúc trước chưa từng làm bao giờ, Lâm Đình tìm một con gà mái nuôi trong nhà thử nửa ngày, lúc này mới dám thử trên người mình. Bởi vì hành động đó của Lâm Đình mà con gà mái đứng trong sân kêu nửa ngày, chắc hẳn là đang chửi mắng Lâm Đình.

Anh châm cứu nửa ngày, chờ đến chạng vạng tối lại dùng phương pháp xoa bóp trong Vô Tương Quyết để lưu thông máu.

Đợi làm xong hết tất cả những chuyện này, cái chân què liền truyền đến cảm giác ấm áp, khiến Lâm Đình vô cùng vui mừng, quả nhiên là có tác dụng!

Chỉ là Lâm Đình còn chưa kịp vui vẻ được bao lâu, những tiếng gõ cửa nhè nhẹ đột nhiên vang lên.

Lúc này Lâm Đình mới nhìn thời gian một chút, không nghĩ tới đã đến mười giờ tối.

“Anh Lâm, anh có nhà không?", một giọng nói rụt rè vang lên.

Lúc nghe được giọng nói này, trong lòng Lâm Đình vô cùng vui mừng.

Đúng là đến thật!

Lâm Đình bước nhanh ra mở cửa, người tới cũng không phải là ai khác, chính là Doanh Doanh mới gặp được buổi sáng.

"Sao cô lại tới đây? Hầu Hoài đâu?", Lâm Đình hỏi.

"Anh ta uống rượu với người ta say khướt rồi, đang ở nhà đi ngủ kia", Doanh Doanh nói như vậy, lại có chút không dám nhìn Lâm Đình.

Anh cong khóe miệng cười một tiếng: "Vào rồi nói sau".

Doanh Doanh hơi chần chờ, nhưng vẫn đi vào theo Lâm Đình.

Trong nhà anh vô cùng đơn sơ, Doanh Doanh cũng không nói nhiều về điều này, vừa vào nhà đã hỏi thẳng Lâm Đình.

"Mấy lời mà anh Lâm nói buổi sáng ấy, sao anh biết ban đêm lúc tôi ngủ lại có những bệnh trạng đó?", Doanh Doanh hỏi.

"Cô có muốn chữa không?", Lâm Đình đi về phía Doanh Doanh hai bước, ánh mắt không chút khách khí đánh giá khắp người cô ta.

Đương nhiên Doanh Doanh cũng không cảm thấy xa lạ gì với ánh mắt của Lâm Đình, nhìn một chút là đã có thể nhận ra suy nghĩ của anh.

"Chỉ cần anh Lâm có thể chữa khỏi bệnh này cho tôi, muốn tôi làm cái gì tôi cũng đồng ý!"

Vừa nói hết lời, không đợi Lâm Đình nói gì, Doanh Doanh đã khế vươn tay bắt lấy bàn tay Lâm Đình, trực tiếp đặt lên trên người mình.

Ừm, đúng vậy, cảm giác rất tuyệt!