Chương 35: Nước thuốc thần kỳ

Suốt cả đêm, trong mơ hồ Lâm Đình vẫn đạt được truyền thừa liên quan đến Vô Tương Quyết, mỗi lần Lâm Đình đạt được truyền thừa trong mơ, bản thân anh sẽ càng lĩnh ngộ sâu sắc hơn về Vô Tương Quyết.

Mà sự lĩnh ngộ này lúc đạt tới mức độ mà Lâm Đình có khả năng tiếp nhận sẽ tự nhiên biến mất.

Sắc trời dần sáng, ngay lúc Lâm Đình vừa tỉnh lại từ trong mơ, những tiếng bước chân đột nhiên vang lên ở ngoài cửa.

Lâm Đình nghe được âm thanh này cũng có chút ngoài ý muốn.

Chẳng lẽ lạí là Lưu Diễm chạy vào ư?

Chắc không phải, bây giờ Lưu Diễm không nên to gan như vậy mới đúng!

Lâm Đình ngồi dậy khỏi giường, còn chưa đi ra khỏi phòng, đã thấy một bóng người đi vào.

“Lâm Đình, sao cậu không đóng cửa vậy?1′, Tiếng Trương Tuệ truyền đến.

Lúc nhìn thấy Trương Tuệ, Lâm Đình cũng cong khóe miệng cười một tiếng.

“Còn có thể vì cái gì nữa? Đương nhiên là mở cửa cho chị Tuệ rồi! Chị đúng là hung ác, sau khi dùng hết sạch tôi rồi thì không còn đến tìm tôi nữa!1′, Lâm Đình làm bộ ác nhân cáo trạng trước.

Trương Tuệ nghe Lâm Đình nói vậy thì cười một tiếng.

“Không aỉ ba hoa bằng cậu cả!”

Lâm Đình mỉm cười đi tới, tiếp theo đưa tay ôm Trương Tuệ vào trong lòng.

Trương Tuệ là một quả phụ, bình thường ở trong nhà chỉ có một mình chị ta, lúc đầu trong làng có đầy lời đồn bậy về Trương Tuệ, chị ta cũng không quan tâm nhiều như vậy.

Bây giờ Lâm Đình giúp chị ta kiếm tiền, lại giúp chị ta hưởng thụ sự dữ dội của đàn ông, huống chỉ Lâm Đình còn là một chàng trai trẻ trung đẹp mã, cũng có nhiều chiêu thức, đương nhiên chị ta rất hưởng thụ thời gian ở cùng với Lâm Đình rồi.

“Chờ một chút, tôi tới tìm cậu có việc”, Trương Tuệ nói.

Cho dù ngoài miệng Trương Tuệ nói vậy, nhưng Lâm Đình cũng đã đưa tay cởi cúc quần áo của chị ta ra.

Lúc trước Lâm Đình đối xử với Thiệu Ny Lân đầu tiên còn cần màn dạo đầu dài, nhưng đối với Trương Tuệ mà nói, không cần loại chuyện này.

Đã mấy năm rồi Trương Tuệ không được hưởng mùi vị đàn ông chân chính, Lâm Đình không cần làm gì, chị ta đã sẵn sàng bất cứ lúc nào rồi.

‘Tôi thật sự có chuyện mà”, mặc dù trong miệng Trương Tuệ nói như vậy, nhưng thân thể lạì cực kỳ phốỉ hợp, không hề có chút phản kháng nào cả.

Lâm Đình trực tiếp đặt Trương Tuệ lên trên mặt bàn, sau đó cười nói: “Chị cứ nói, tôi cứ làm, chúng ta ai cũng không chậm trễ, không phải sao?”

Vừa dứt lời, Trương Tuệ liền a một tiếng, Lâm Đình cũng bắt đầu.

Khi cả người Trương Tuệ không còn chút sức lực nào nằm lên trên người Lâm Đình cũng đã là một giờ sau đó.

Thật ra Trương Tuệ đến tìm Lâm Đình cũng không vì điều gì khác, chỉ vì vừa nãy chị ta lại tìm được một cây nhân sâm hoang dã trên núi, nhưng mà vị trí kia có chút vắng vẻ và nguy hiểm, cho nên muốn đến tìm Lâm Đình đi xem

giúp một chút.

Nếu có thể đào được thì đào, nếu thật sự không thể đào được thì thôi.

“Chỉ là chút chuyện này thôi sao, đương nhiên là không thành vấn dề rồi”.