Chương 5: Nhân sâm núi

Trước đây, sau khi kết thúc chuyện nam nữ, tiêu hao lượng lớn thể lực, cơ thể đều sẽ cảm thấy mệt mỏi mới đúng. Nhưng không biết vì sao, mỗi lần Lâm Đình làm xong chuyện đó, anh đều cảm thấy cơ thể mình có chút biến hóa. Về phần nguyên nhân của sự biến hóa này, anh nhất thời cũng không thể giải thích được, nhưng trực giác nói cho anh biết, biến hóa này có lợi cho anh.

Không lâu sau, hai người cũng đến nơi Trương Tuệ phát hiện ra nhân sâm núi.

Sau khi nhìn thấy cây nhân sâm núi, Lâm Đình cuối cùng cũng hiểu tại sao Trương Tuệ mới sáng sớm đã cẩn thận đến kiểm tra xem nó có bị đào đi hay không.

Người dân thôn Đào Hoa đều lớn lên ở trên núi từ nhỏ, đương nhiên rất quen thuộc với các loại dược liệu trên núi.

Lâm Đình chỉ nhìn qua cũng có thể biết được, cây nhân sâm núi này ít nhất đã ba mươi năm tuổi, theo giá thị trường hiện nay, thấp nhất cũng có giá ba mươi nghìn, nếu có thể đào ra hoàn chỉnh, giá cả có thể cao gấp mấy lần!

Lâm Đình đưa tay vuốt ve nó hai lần, ngay khi tay của anh chạm vào thân cây nhân sâm núi, một loại cảm giác khó tả lóe lên trong đầu.

Loại cảm giác này rất kỳ lạ, dường như anh đã hoàn toàn nắm giữ được cây nhân sâm núi này, thậm chí ngay cả từng sợi rễ đều biết đến vô cùng rõ ràng.

Ngoài ra, những phương thuốc và công dụng có thể được điều chế từ cây nhân sâm núi này cũng hiện lên trong đầu của anh.

"Lâm Đình, cậu chắc chăn chứ?"

Ngay khi Lâm Đình đang đảm chìm trong đó, Trương Tuệ đã lên tiếng đánh thức anh.

Lâm Đình quay đầu nhìn Trương Tuệ, những tin tức trong đầu đã không còn tăm hơi, khi anh rút tay ra khỏi cây nhân sâm núi, những tin tức đó đã biến mất không dấu vết. Nhưng khi tay Lâm Đình chạm vào cây nhân sâm núi lần nữa, tin tức vừa rồi lại xuất hiện.

Lâm Đình tin chäc chuyện này nhất định có liên quan đến Vô Tướng Quyết, khóe môi vô thức nở nụ cười.

"Lâm Đình, cậu cười cái gì vậy?", Trương Tuệ hỏi một cách đầy khó hiểu.

"Chị Tuệ, nếu tôi lấy ra cây nhân sâm núi này một cách hoàn chỉnh, chị sẽ trả ơn tôi như thế nào?"

"Cậu có nắm chắc không?"

Lâm Đình gật đầu, sau đó rút tay lại.

"Đương nhiên là nắm chắc!", Lâm Đình cười nói.

Nếu không hoàn toàn hiểu rõ về hình dạng của cây nhân sâm núi, Lâm Đình căn bản là không có chút chắc chẳn nào, nhưng hiện tại anh đã nằm rõ mạch rễ của cây nhân sâm, với năng lực của anh thì chỉ cần chút thời gian là có thể lấy ra một cách nguyên vẹn.

"Tiền bán được sẽ chia cho cậu một nửa!", Trương Tuệ nói.

Nghe được lời nói của Trương Tuệ, Lâm Đình cũng có chút sửng sốt.

"Chia cho tôi nhiều như vậy sao?"

Trương Tuệ ngược lại gật đầu thật mạnh: "Cậu cũng biết sự chênh lệch về giá cả giữa một gốc nhân sâm núi hoàn chỉnh và một gốc nhân sâm núi không hoàn chỉnh lớn đến mức nào. Cho dù tôi chia cho cậu một nửa, tôi vẫn kiếm được nhiều tiền hơn!"

"Được!"

Lâm Đình cũng không có từ chối, dù sao hiện tại anh đúng thật rất thiếu tiền.

Khi Lâm Đình đặt tay lên cây nhân sâm núi lần nữa, cảnh tượng vừa rồi lại hiện lên trong đầu, sau đó Lâm Đình cẩn thận bắt đầu đào, phải mất cả tiếng đồng hồ mới đào ra được gốc cây nhân sâm núi hơn ba mươi năm tuổi kia một cách hoàn chỉnh.

Thấy vậy, Trương Tuệ nín thở, mở to hai mắt.

"Còn nhìn cái gì nữa? Mau tìm túi vải gói lại đi!"

Trương Tuệ lên núi từ sáng sớm, chưa có ý định đào nhân sâm ngay, vì vậy chị ta đương nhiên không có chuẩn bị túi vải từ trước, Trương Tuệ quay đầu, đưa tay lột áo thun của Lâm Đình.

"Tôi chỉ mặc có một chiếc này!", Lâm Đình có chút cạn lời nói.

"Dù sao cũng không thể để cho tôi cởi chứ? Tôi cũng chỉ mặc một cái áo này", Trương Tuệ trợn mắt. Lâm Đình cười một tiếng với Trương Tuệ.

"Như thế thì sao? Đã lấy rồi thì tiếp tục đi!", Lâm Đình cười.

"Cậu muốn tiếp tục làm cũng không sao, nhưng cậu không thể làm tôi, tôi thật sự không còn sức lực", Trương Tuệ mang theo một tia oán hận nói, Lâm Đình mỉm cười, nhưng anh thật sự cũng không muốn làm thêm phát nữa.

Vừa rồi đào nhân sâm đã phải tập trung tinh thần cao độ, vì vậy bây giờ anh cũng cảm thấy rất mệt mỏi, chưa kể anh cũng muốn mang nhân sâm núi này về càng sớm càng tốt.

Khi hai người Trương Tuệ và Lâm Đình mới từ trên núi đến cổng thôn, hầu hết người dân trong thôn đã tỉnh dậy.

Nhìn thấy hai người cùng nhau xuống núi, hơn nữa Lâm Đình còn để trần nửa người trên, trong lúc nhất thời không ít người bắt đầu bàn tán, cũng có không ít người nói ra những lời vô cùng khó nghe.

"Lâm Đình thông đồng với Trương quả phụ rồi sao?”

"Đây là làm một đêm trên núi đi!"

"Chà chà, không ngờ tên nhóc Lâm Đình này trông gây gò, cơ bắp trên người lại đẹp như vậy!”

"Thế nào? Cô cũng muốn chui vào rừng cây nhỏ với cậu ta sao?"

"Cô đi đi, ôi, nhìn đẹp trai như vậy, đáng tiếc đôi chân kia...

Mọi người bàn luận ầm ï, có lẽ vì nể tình gương mặt tuấn tú của Lâm Đình, không có mấy người đi công kích anh. Ngược lại, rất nhiều người đều đang thấp giọng chửi mảng Trương Tuệ.

Ởgiữa đám người, một người phụ nữ trẻ tuổi buộc tóc đuôi ngựa hừ lạnh một tiếng, xì một tiếng khinh miệt về phía Lâm Đình!

Anh quay đầu nhìn lại, người phụ nữ đó chính là Lưu Diễm, con dâu của trưởng thôn.

Lưu Diễm vốn là một cô gái tới từ thành phố, được con trai trưởng thôn mang về từ thành phố.

Khi cô ta vừa vào thôn đã có thai, trưởng thôn lúc đó miễn bàn có bao nhiêu vui mừng. Nhưng ông trời không chiều lòng người, Lưu Diễm đột nhiên sinh non. Trước đây cuộc sống của cô ta ở nhà trưởng thôn trôi qua cũng coi như dễ chịu, nhưng từ khi đứa nhỏ vừa mất, địa vị của cô ta cũng thẳng tắp rơi xuống, thường xuyên bị con trai của trưởng thôn đánh chửi.

Ngày thường, Lâm Đình và Lưu Diễm rất ít khi giao tiếp với nhau, nhưng hành động của Lưu Diễm lúc này khiến Lâm Đình kinh ngạc.

Lưu Diễm lớn lên ở thành phố, làn da trằng trẻo hơn nhiều so với các cô gái trong thôn, hơn nữa lớn lên còn rất xinh đẹp, khuôn mặt trái xoan tiêu chuẩn. Cô ta có dáng người cao gầy, khuyết điểm duy nhất là ngực quá phẳng, nhưng lại có một đôi chân dài, vừa thẳng vừa thon, khi mặc váy trông rất đẹp!

Đôi chân xinh đẹp như vậy, dù có bị cô ta kẹp chết cũng đáng!

Lâm Đình chỉ nhìn lướt qua Lưu Diễm, ban đầu cũng không để ý nhiều, nhưng vừa quay đầu lại, trong đầu anh đột nhiên xuất hiện một bóng đen.

Đêm hôm trước sau khi anh xong việc với Trương Tuệ ở dòng sông nhỏ, một bóng người nhanh chóng bỏ chạy, gần giống với bóng lưng của Lưu Diễm lúc này!

Lập tức, Lâm Đình đã hiểu!

"Gặp qua bao người không biết xấu hổ, nhưng tôi chưa từng gặp ai không biết xấu hổ như vậy! Thế nào? Thấy ông đây †ìm được một người bạn gái xinh đẹp thì nhịn không được? Không muốn dùng tay nên đi tìm quả phụ à!"

Lúc này một âm thanh khiến người ta rất chán ghét vang lên.

Lâm Đình ngẩng đầu nhìn về Hầu Hoài đang đi tới, đi theo phía sau anh ta là Doanh Doanh đang nhìn Lâm Đình với ánh mắt ngượng ngùng.