Chương 14-1: Danh dự bị tổn thương/ Bảo bối bị ám ảnh cái nghèo

Lúc Lâm Văn trở về nhà thì Thẩm Hồi đang ngồi ngây ngốc trên giường, trong tay còn đang cầm hai cái bánh bao, buổi sáng hắn không thích ăn thịt, sẽ rất đầy bụng.

Mái tóc rối bù rơi xuống khuôn mặt của hắn, hơn nữa thân trên của vẫn đang lõa thể, Thẩm Hồi nhìn sang Lâm Văn đang ăn mặc chỉnh tề, đầu óc của hắn có chút mơ hồ, phải một lúc lâu sau mới có thể ổn định được.

"Cậu sao thế?" Lâm Văn nghiêng đầu nhìn hắn, trong miệng cậu còn đang cắn một cái bánh cải xanh, đang chậm rãi nhai nuốt, cảnh tượng bình dị này, đều xảy ra vào mỗi sáng.

Thẩm Hồi cảm thấy có gì đó không đúng lắm, hắn đột nhiên nói ra một câu mất não:

"Trời đất quay cuồng."

"Cậu có vấn đề gì sao?" Lâm Văn cau mày nhìn hắn.

Thẩm Hồi rốt cuộc cũng thở phào nhẹ nhõm, tốt rồi, không có gì thay đổi cả, vẫn là Lâm Văn như mọi ngày.

Hắn vỗ vỗ vị trí bên cạnh mình, đôi mắt lim dim buồn ngủ:

"Ngủ thêm một chút nữa đi, sáng nay không có tiết mà."

Lâm Văn mím môi, ngượng ngùng mà nói:

"Hôm nay tôi xin nghỉ để về nhà, cậu có về cùng tôi không?"

Thẩn Hồi vừa mới thả lỏng một chút, sống lưng đã lập tức ưỡn lên, ngồi thẳng tắp, sau đó hắn liền lăn xuống giường, vừa rửa mặt vừa hỏi:

"Sao mà gấp như vậy? Không phải là nói cuối tuần mới về sao?"

Lâm Văn có chút áy náy: "Tôi muốn về sớm một chút."

Thẩm Hồi cũng không hỏi nữa, hắn sợ bản thân không để ý sẽ làm tổn thương Lâm Văn: "Vậy để tôi đặt vé."

"Tôi sẽ đi xe buýt, cậu muốn đi tàu điện sao?" Lâm Văn hỏi.

Thẩm Hồi cảm thấy có gì đó không đúng, cái gì mà cậu đi cái này, tôi đi cái kia chứ: "Chúng ta không đi cùng nhau sao?"

Lâm Văn nắm lấy vạt áo: "Tàu điện mắc quá, xe buýt sẽ tiện nghi hơn, nếu cậu không thích thì tôi sẽ mua vé tàu điện cho cậu."

Thẩm Hồi nắm lấy cổ tay cậu, kéo cậu đến trước mặt hắn:

"Cái gì mà không thích chứ? Lâm Văn, cậu đang có ý gì đó?"

Hắn rất ít khi kêu rõ tên của cậu, nhưng chỉ cần nghe qua đủ danh xưng của mình đều sẽ khiến bảo bối tim đập nhanh, chân run lẩy bẩy, Lâm Văn cũng không thể tỏ ra bản thân keo kiệt được, cậu khó chịu cúi đầu xuống, giống hệt như kẻ nghèo khổ không thể ngốc đầu lên được.

"Không phải tôi và cậu đang yêu nhau sao? Tôi thấy chẳng giống chút nào." Mười ngón tay của hai người đan vào nhau, hắn không muốn buông ra, "Lớp trưởng nói nhà cậu rất giàu, tôi có thể đào mỏ cậu."

Lâm Văn có chút hít thở không thông, cậu chậm rãi nói: "Nếu như lúc nào cậu cảm thấy hối hận đều có thể nói cho tôi biết, tôi không trách cậu, tiền thì nhất định tôi sẽ trả, tôi sẽ trả lại sớm thôi, được không?"

Thẩm Hồi tức giận đến mức không nói nên lời, nhiệt huyệt hôm qua của hắn giờ đã bị một gáo nước lạnh dập tắt, mí mắt tinh tế cũng đỏ ửng đỏ lên, giọng hắn mang đầy ngữ điệu tức giận: "Nếu xong rồi thì sau đó sẽ ra sao? Sau đó sẽ chia tay tôi sao?"

Lăm Văn bị hắn mắng liền giật nảy một cái, có chút lúng túng: "Tôi không có ý này..."

"Vậy ý cậu là gì?" Thẩm Hồi đẩy tay cậu ra, từ trên cao mà nhìn xuống Lâm Văn.

"Cậu đừng có hung dữ với tôi." Lâm Văn cũng chỉ muốn cùng hắn nói chuyện, cậu liền đưa tay muốn nắm lấy vạt áo của hắn, nhưng lại bị hắn cự tuyệt mà đẩy ra.

Lâm Văn đứng yên tại chỗ, giọng nói cũng có chút gấp gáp: "Tôi chỉ sợ cậu hối hận, không có ý gì khác, cũng không muốn chia tay, cậu muốn chúng ta yêu nhau thì chúng ta sẽ yêu nhau, được không?"

Cậu càng nói càng khiến Thẩm Hồi tức giận hơn, cái gì mà hắn muốn chứ, thì ra chỉ một mình hắn muốn hai người yêu nhau.

Thẩm Hồi cố gắng nén giận, nét mặt không thay đổi mà chuyển tiền cho Lâm Văn, cái này sẽ gọi là phần bồi thường tình phí, ngay cả những số lẻ kia hắn cũng không thèm tính toán nữa.

"Tôi không đi, tôi không thích ngồi xe buýt."

Lâm Văn không hề muốn khóc, nhưng nước mắt cứ tự chảy ra, cậu nhìn tay mình đã ửng đỏ lên, nhưng vẫn kiên nhẫn mà nắm lấy vạt áo của hắn:

"Hồi Hồi, tôi sai rồi, cậu đừng có tức giận với tôi."

Thẩm Hồi hất tay cậu ra, không thèm nhìn cậu, mà tự mình lên giường nằm.

Hắn muốn, nếu như Lâm Văn mắng hắn cũng được...nhưng hắn vẫn còn chưa nghĩ xong, thì đã nghe thấy âm thanh đóng cửa phòng lại.

Thẩm Hồi tức đến mức muốn giậm chân, hắn hung hăng đấm lên giường một cái, lại cảm thấy bản thương có chút đáng thương, sao hắn lại bị tình yêu không chế trở thành bộ dạng như vậy, hắn cũng không nhịn được mà nhớ đến khóe mắt ửng đỏ của Lâm Văn cùng những giọt nước mắt rơi xuống đó, suy nghĩ cũng bắt đầu rơi vào mơ hồ.

Hắn có thích ngồi xe buýt hay không thì có vấn đề gì chứ? Đầu óc Thẩm Hồi liền tràn ngập phiền não, không phải chỉ là hai tấm vé thôi sao? Sao hắn lại có thể cùng Lâm Văn gây gổ về chuyện cỏn con đó chứ?

Mà hắn cũng chưa từng nói bản thân không thích ngồi xe buýt mà?

Hắn cứ vậy mà muộn phiền đến buổi tối ngày thứ ba, cuối cùng Lâm Văn cũng trở lại, bầu không khí trong phòng ký túc xá trở nên lạnh lùng hơn bao giờ hết, hai người đều vùi đầu vào công việc của bản thân, không ai lên tiếng trước cả.