Chương 4-2: Vô tình có hứng thú với bạn cùng phòng

Lâm Văn theo bản năng nức nở một tiếng, hai chân kẹp chặt lấy chất lỏng sền sệt kia, cái miệng nhỏ bên dưới bị ma sát cho sưng đỏ lên, đang chậm rãi nuốt lấy tϊиɧ ɖϊ©h͙ vào bên trong, cậu khẽ phát ra tiếng rêи ɾỉ, da thịt bên dưới cũng đã ửng đỏ lên, nhìn như thế nào cũng giống hệt một tên gái điêm dâʍ ɭσạи.

Thẩm Hồi rút côn ŧᏂịŧ về, dù đã bắn tinh nhưng côn ŧᏂịŧ của hắn vẫn không cách nào mềm xuống được, hắn đưa tay đẩy tϊиɧ ɖϊ©h͙ ra khỏi miệng huyệt, lần nữa nhét cái tampon vào bên trong, tiểu huyệt đã trở nên mềm nhũn ra, nên tampon cũng không bị chút cản trở nào mà đi vào bên trong.

Hắn cẩn thận đắp chăn lại cho Lâm Văn, sau đó cởi trần mà đi ra ban công hút thuốc, mồ hôi ướt đẫm cơ bụng sáu múi của hắn, dọc theo tuyến nhân ngư của hắn mà chảy xuống, vóc người này mà đứng dưới ánh trăng khiến người khác không khỏi nuốt nước bọt.

Cho tới bây giờ, Thẩm Hồi chưa từng nghĩ bản thân sẽ thích đàn ông, hắn cũng không rõ xúc cảm này là gì, hắn biếng nhác mà không dùng tay cầm lấy điếu thuốc, môi chỉ khẽ nhếch lên một cái, những thứ khác tạm gác sang một bên, giờ hắn chỉ muốn làm rõ, rốt cuộc Lâm Văn đã tiêu tiền vào đâu.

Thẩm Hồi vẫn chưa thấy tên nào mỗi ngày đều ăn bánh bao cùng rau cải muối mà không ngán, nhưng mà cũng có một chút khó nói, hắn đã len lén quan sát cậu, lẽ nào Lâm Văn thật sự thích ăn bánh bao cùng rau cải muối, nếu mà trên đường cậu đi, vô tình nhặt được mười tệ thì cũng sẽ đi mua hai mươi cái bánh bao mà giấu trong chăn để gặm dần.

Hắn cũng không phải là một tên biếи ŧɦái có sở thích nhìn trộm người khác, ban đầu hắn chỉ vô tình cảm thấy có hứng thú với bạn cùng phòng, chỉ đơn giản là muốn biết vì sao cậu lại nghèo rớt mồng tơi như vậy, giày chỉ có hai mươi tệ mà vá đi vá lại để dùng, lúc trước Lâm Văn còn trách mắng người bán giày kia bán cho cậu một đôi ba mươi lăm tệ, vì cậu đã tìm được chỗ bán giày hai mươi tệ mà còn tặng còn hai đôi vớ.

Nghe vậy, Thẩm Hồi không ngừng cảm thấy tội lỗi, hắn theo bản năng nghĩ đến đôi giày ba chục ngàn của mình, hắn liền ngẫm nghĩ một chút ----

Một đôi giày của hắn gấp một ngàn rưỡi lần đôi giày của Lâm Văn.

Thẩm Hồi đã suýt ngất đi, loại cảm giác áy náy khó diễn bằng lời của hắn khi nhìn thấy Lâm Văn đang cầm lấy chiếc qυầи ɭóŧ bị thủng một lỗ, hơn nữa còn cầm lấy kim may định vá nó lại, hắn lập tức cướp lấy qυầи ɭóŧ cùng kim may trên tay cậu.

Sau khi nhìn thấy ánh mắt nghi hoặc của cậu, hắn cũng không biết phải nói gì, u là trời, hắn đang làm cái gì vậy chứ, lẽ nào hắn đang muốn dùng tiền để làm nhục Lâm Văn sao.

Cuối cùng đại thiếu gia với mười ngón tay chưa từng dính nước, mặt không đổi sắc nói: "Để tôi giúp cậu không lại."

Nhìn sao cũng cảm thấy cực kỳ là quái dị, cho đến khi Thẩm Hồi dùng hết sức ba bò chín trâu của bản thân từ tấm bé để vá lại cái qυầи ɭóŧ kia, thì Lâm Văn mới nữa tin nữa ngờ mà nhận lại cái qυầи ɭóŧ...

Sau đó, Lâm Văn lại từ trong tủ quần áo lấy ra một cái áo sơ mi trắng, mà trước ngực bị rách một lỗ, dĩ nhiên cậu đang rất tiếc chiếc áo này, không nỡ bỏ nó, hai mắt Lâm Văn sáng lên đưa áo sơ mi cho Thẩm Hồi: "Thẩm Hồi, cậu có thể thêu một bông hoa không?" Cậu sợ Thẩm Hồi không hiểu, còn đặc biệt dùng điện thoại di động cổ lỗ sỉ của mình cho hắn xem hình: "Chính là cái này."

Bức hình là một bông hoa màu trắng được thêu nổi phía trên, bên dưới còn có một đoạn cành xanh tươi, Lâm Văn không hề khéo tay, cho dù đã có đầy đủ bước làm nhưng vẫn không làm sao cho đẹp được, nhìn sao cũng thấy nó rất nham nhở, xấu xí kiểu gì.

Thẩm Hồi không biết vẻ mặt của mình lúc đó như thế nào, nhưng hắn chỉ biết bản thân không cách nào từ chối Lâm Văn được, cho dù hắn chưa từng cầm lấy kim thêu bao giờ.