Chương 6

Thụy thân vương tiến cung, liền được triệu vào Phỉ Nhung điện.

Không bao lâu, Đông Phương Hạo liền từ nội đường đi đến.

Đông Phương Hiên trông thấy Đông Phương Hạo vội vàng quỳ xuống dập đầu, miệng hô “Vạn tuế”. Khuôn mặt gần đây lạnh như băng của Đông Phương Hạo lúc này cũng đã có một tia tiếu dung, y nâng tay lên, nói,

“Cửu đệ tại biên cương xa xôi, trẫm vẫn luôn muốn tìm lý do triệu hồi ngươi lại không biết tâm ý của Cửu đệ như thế nào, rơi vào đường cùng lại không thể mở miệng, không nghĩ tới Cửu đệ lại cố tình tới gặp trẫm như thế này, thật sự là làm cho trẫm cao hứng a.”

“Là Hiên nên sớm trở về yết kiến Hoàng Thượng mới phải, thế nhưng biên cương lại chiến chinh liên tục, ngay cả khi hoàng huynh đăng cơ đều không thể về chúc mừng, thật sự là Hiên đắc tội.” Đông Phương Hiên vừa nói vừa ngẩng đầu lên nhìn vị huynh trưởng đã lâu không thấy, hôm nay thân đã khoác Hoàng bào.

Hai người tuy nói là huynh đệ, lúc này gặp mặt cũng đã thành quân thần. Lời biểu hiện ra nghe là hàn huyên, nhưng đều là đánh trúng huyền cơ*, cùng năm xưa sớm đã không thể đem ra mà so sánh.

(* Ý nói lời lẽ khách sáo, khuôn mẫu lại đầy thăm dò lẫn nhau)

“Ngồi đi.”

Đông Phương Hạo khoát tay chặn lại, bản thân dẫn đầu ngồi xuống trước.

Thái giám tiến đến dâng trà xong, Đông Phương Hiên liền lên tiếng, “Hoàng Thượng, vừa rồi lúc thần đệ vào thành, trên đường đυ.ng phải Khuất thái phó, không nghĩ tới Thái phó ngày xưa nay đã thành Tả thừa tướng của Hoàng Thượng.”

“Khuất Bình… Khuất thừa tướng vì nước tận tâm tận lực, lại đã từng là Thái phó của trẫm, vị trí Tả thừa tướng này ngoại trừ hắn ra còn có ai?” Đông Phương Hạo nói nghe hời hợt, trong mắt lại lộ vẻ thâm trầm một mảnh.

Đông Phương Hiên không hề xem nhẹ chuyện Đông Phương Hạo thuận miệng nói ra hai chữ “Khuất Bình”, nhưng cũng bất động thanh sắc, chỉ là khẽ cười nói,

“Khuất thái phó tài học uyên bác, lại tinh thông Đế vương thuật, có hắn ở bên người, giang sơn này Hoàng Thượng thật sự là ngồi được vững vàng vô lo a.”

Đông Phương Hạo sao lại nghe không ra giọng điệu thăm dò của Đông Phương Hiên, lập tức cũng cười nói,

“Nếu không có Khuất thái phó, trẫm cũng sẽ không có ngày hôm nay, ngươi nói có phải không? Cửu đệ?”

Đông Phương Hiên vừa nghe y hỏi như vậy, nội tâm không khỏi run lên, cảm giác được Đông Phương Hạo trước mắt này đã không còn là Nhị hoàng tử của bảy năm về trước, thật sự là không thể khinh thường, không thể chủ quan được.

Vì vậy hắn vội vã nghiêm giọng nói,

“Thần đệ không dám nói như vậy, nhưng thật ra thần đệ nhìn thấy phong thái ung dung của Khuất thái phó, lại nghĩ tới một việc cũ, bèn nói lời không cân nhắc, kính xin Hoàng Thượng thứ tội.”

Hai câu này nói được đủ khôn khéo, chỉ thấy Đông Phương Hạo vung khẽ ống tay áo, miễn cưỡng đáp, “Không sao, trẫm cũng chỉ là thuận miệng nói, Cửu đệ không cần phải đa tâm.”

Y nghiêng dựa vào ghế, khẩu khí bình thản lại,

“Mấy ngày trước đây Khuất thừa tướng nói cần vì trẫm an bài hôn sự, Cửu đệ lần này về đến thực sự là xảo hợp.”

“A? Thần đệ trước chúc mừng Hoàng Thượng.”

Đông Phương Hiên cũng khom người nói.

“Đừng vội đừng vội.” Đông Phương Hạo cười khoát khoát tay, còn nói thêm,

“Bất quá ngươi lần này trở về, nhất định phải ở đến hết hôn lễ của trẫm mới đi, như thế nào?”

“Đó là đương nhiên.” Đông Phương Hiên vội vàng nói.

Đông Phương Hạo lúc này lười nhác theo ghế đứng lên, nhìn Đông Phương Hiên Viên,

“Hôm nay canh giờ đã không còn sớm, Cửu đệ lại đường dài bôn ba mệt nhọc, liền ở lại trong nội cung sớm một chút nghỉ tạm, ngày mai chúng ta mới hảo hảo tâm sự, cùng nhau ôn chuyện, thế nào?”

“Thần đệ liền cung kính không bằng tuân mệnh.”

Đông Phương Hiên đứng dậy trả lời.

Đông Phương Hạo khẽ gật đầu liền rời đi.

Đông Phương Hiên nhìn xem theo bóng lưng y, miệng hô “Cung tiễn Hoàng Thượng”, ánh mắt lại không khỏi mị lên, mục quang lập loè, thẳng đến khi xung quanh khôi phục yên tĩnh hắn mới xoay người rời đại điện.

Ra khỏi Phỉ Nhung điện, bước chân Đông Phương Hạo lại có vẻ trầm trọng, Hoàng Cung to như vậy, thế nhưng y lại ngơ ngác đứng ở trên hành lang không biết nên đi về hướng nơi nào.

“Hoàng Thượng, ở đây gió lớn, hay là về tẩm cung a.” Tiểu Lục Tử đi theo một bên nhẹ nói đạo.

Đông Phương Hạo không nói gì, ánh mắt hướng lên, nhìn về phía ngoài tường thành. Gió rét thấu xương, tuyết cũng rơi mãi không ngừng, lòng của y lại sớm đã phiêu đãng đến xa xa.

Trong lòng đột nhiên bay lên một ý niệm, ý niệm này lại trong nháy mắt trở nên mãnh liệt, vì vậy cước bộ liền không tự chủ được, y vội vã bước đi.

“Hoàng Thượng?” Tiểu Lục Tử đi theo phía sau y, lại kỳ quái về hướng đi của y, y không trở lại tẩm cung, mà là hướng phía ngoài cung đi đến.

“Hoàng Thượng? Muốn bày kiệu?”

Biết rõ Đông Phương Hạo muốn xuất cung, Tiểu Lục Tử lại vội vàng hỏi.

“Không cần, trẫm muốn tự mình đi.”

“Nô tài đi lấy áo choàng cho Hoàng Thượng.”

Đông Phương Hạo không trả lời, cước bộ cũng không ngừng, tựa hồ có vẻ rất bức thiết.

Tiểu Lục Tử cầm áo choàng đuổi theo Đông Phương Hạo, thay y phủ thêm lên rồi mới xòe ô, che từng bông tuyết bay xuống lạnh buốt trong đêm.

Khuất Bình lúc này đang ngồi ở trong thư phòng chăm chú đọc một ít giấy tờ tài liệu, có tư nhân thư tín cũng có bản báo cáo của quan viên, còn có một vài thư đề cử, vừa đọc, có khi hắn vừa ghi chú ở một bên, hoặc làm một cuốn ghi chép riêng để lưu trữ lại.

Trong phòng rất yên tĩnh cũng rất ấm áp, chỉ nghe bên ngoài gió bắc thổi

vù vù.

Lại sau một đợt gió thổi, chẳng biết tại sao tâm tư Khuất Bình bỗng nóng nảy hẳn lên.

Loại cảm giác này, cực kỳ giống đêm mưa năm ấy.

Khuất Bình đứng lên, nhẹ nhàng đẩy cửa, đi ra ngoài.

Trong đình viện đích tuyết dần dần tích dày thêm lên, đi xuyên qua hành lang, Khuất Bình đi vào tiền thính.

“Tần nhi, đi xem bên ngoài có người hay không.”

“Dạ.” Tần nhi tuy nhiên không rõ vì sao Khuất Bình bỗng hỏi vậy, nhưng vẫn đi đến cửa lớn, nắm lấy khoen sắt, mở cửa chính ra.

Hắn đi ra ngoài bốn phía nhìn qua, cũng không phát hiện người nào, đang định đi vào hồi bẩm, lại đột nhiên thoáng nhìn thấy một cái bóng, tựa hồ hướng về bên này đi tới.

Một lát sau, bóng người dần dần rõ ràng lên.

Tần nhi nhìn rõ bèn không khỏi sửng sốt, hắn vội vội vàng vàng chạy về, lắp bắp nói,

“Đại, đại nhân, dường như, là… là Hoàng Thượng.”

Khuất Bình cũng không khỏi sửng sốt một chút, đi nhanh ra cửa.

Lúc này Đông Phương Hạo cũng đang đi vào đại môn, cùng Khuất Bình vừa vặn đυ.ng phải.

Người muốn gặp đột nhiên xuất hiện khiến Đông Phương Hạo thoáng cái đứng sững.

“Hoàng Thượng? Sao người lại tới đây?” Khuất Bình tiến ra đón, nhìn Đông Phương Hạo cùng Tiểu Lục Tử, hai người trên vai trên tóc đều có bông tuyết, hắn lại hỏi,

“Hoàng Thượng đi bộ tới đây?”

“Hoàng Thượng nói muốn đi dạo một chút.”

Tiểu Lục Tử gật gật đầu, nhỏ giọng hồi đáp.

Khuất Bình nhìn khuôn mặt có chút hiện hồng của Đông Phương Hạo, không khỏi chau mày.

“Tần nhi, ngươi mang Tiểu Lục Tử đi tiền thính ngồi đi.”

Tiểu Lục Tử thu hồi cái ô, đi theo Tần nhi.

“Hoàng Thượng, theo ta đi thư phòng a.” Khuất Bình nhìn Đông Phương Hạo, không khỏi thở dài một hơi, nói.

Nhưng Đông Phương Hạo không động đậy cũng không trả lời, chỉ nhìn Khuất Bình không chớp mắt.

“Hoàng Thượng?”

Trong gió tuyết, thanh âm của Khuất Bình không khỏi lớn thêm vài phần.

Đông Phương Hạo đột nhiên nhắm mắt, thở dài,

“Hay là Thái phó gọi tên ta đi, được không?”

Khuất Bình nhìn y một hồi, lại mở miệng, thanh âm có chút bất đắc dĩ lại nhiều hơn mấy phần yêu thương,

“Theo ta vào đi thôi, Hạo nhi?”

(A Bình, anh cứ thế này bảo sao Hạo Hạo si mê không tỉnh a? TT^TT)

Khóe môi Đông Phương Hạo kéo lê một đường cong, y dần dần nở nụ cười.

“Sao Thái phó biết là ta đến đây?”

Khuất Bình nắm bàn tay lạnh như băng của Đông Phương Hạo, nói ra,

“Ta sao mà biết trước được, chỉ là đột nhiên cảm thấy có chút tâm thần không yên mà thôi.”

“Vì Hạo nhi?” Cảm thụ được nhiệt độ của Khuất Bình, Đông Phương Hạo nghiêng đầu nhìn hắn, cười hỏi.

“Trừ ngươi ra còn có ai?” Khuất Bình liếc mắt nhìn y, nhàn nhạt cười nói.

Đông Phương Hạo không nói gì, lại đột nhiên dừng bước lại, nhìn ra màn tuyết trắng xóa ngoài hành lang đình viện.

Đình viện vào lúc này, khắp nơi đều bị đông tuyết bao trùm, đã mất đi cảnh sắc vốn có, biến thành một phiến phấn điêu ngọc mài thuộc về thế giới của tuyết trắng.

Trong cung kỳ thật cũng là cảnh tuyết giống như vậy, thế nhưng vừa rồi lúc đứng trên hành lang ở trong cung nhìn cảnh tuyết, tâm tình của Đông Phương Hạo so với lúc này lại hoàn toàn bất đồng.

Tựa hồ y nắm trong tay lúc này không chỉ là một bàn tay, mà chính là một thế giới, dù cho tuyết không ngừng rơi, thế giới ấy cũng vĩnh viễn ấm áp ôn hòa.

Khuất Bình cùng y đứng trong chốc lát, sau đó hai người xuyên qua hành lang, đi vào thư phòng.

Tần nhi thay hai người dâng trà xong liền cầm khay lui ra ngoài, trở lại tiền thính.

“Tần quản gia, Hoàng Thượng… Thường xuyên đến phủ của Khuất đại nhân?”

Tiểu Lục Tử gọi hắn lại.

“Trước kia cũng có mấy lần, bất quá khi đó Hoàng Thượng vẫn còn là Nhị hoàng tử, sau khi người trở thành Hoàng Thượng, đây là lần đầu tiên người tới. Công công hỏi chuyện này làm gì vậy?”

Tần nhi liếc xéo hắn.

“Hoàng Thượng… Đêm nay còn có thể hồi cung?” Vẻ mặt của Tiểu Lục Tử có điểm mê mang không hiểu, trong lòng lại càng thấp thỏm không yên.

“Chuyện đó làm sao ta biết được, nhưng dường như có một lần Hoàng Thượng, khi ấy còn là Nhị hoàng tử, đã qua đêm ở trong phủ.” Tần nhi nghiêng đầu nghĩ, còn nói thêm,

“Bất quá trước kia đều là đại nhân nhà ta ngủ lại ở phủ của Nhị hoàng tử.”

“Hoàng Thượng cùng đại nhân nhà các ngươi cảm tình thật tốt a.” Ngữ khí của Tiểu Lục Tử có chút cảm thán.

“Đó còn phải nói, đại nhân nhà chúng ta là Thái phó của Hoàng Thượng đó nha!”

Biểu tình của

Tần nhi có chút kiêu ngạo, dường như đang nói về chính hắn vậy, làm hạ nhân của Khuất đại nhân, hắn cũng dính không ít quang.

Đông Phương Hạo thư thích ngồi ở trên mặt ghế rộng hình tròn, cả người có vẻ lười nhác, cũng có chút mỏi mệt, chỉ là ánh mắt vẫn là sáng rực nhìn về phía Khuất Bình.

“Lần này Hạo nhi đến, hẳn không khiến Thái phó thêm phiền a?”

“Ngươi ngại lần trước không đủ náo loạn, còn muốn làm thêm một lần? Đều lớn như vậy rồi, vẫn còn muốn gây sự, ngã bệnh liền tự mình hồi cung tìm Hồ thái y, ta chẳng thèm trông nom.”

Khuất Bình miễn cưỡng nhắm mắt, nói.

Nhớ tới cái cảnh lần trước Đông Phương Hạo xuất hiện khiến cho toàn bộ phủ đệ luống cuống tay chân, Khuất Bình lại liên tiếp lắc đầu cười khổ.

Hơn nữa khi đó Đông Phương Hạo còn sốt cao, nắm chặt lấy tay hắn gục xuống, người trong phủ liền càng cảm thấy tâm kinh đảm khiếu, dù sao y là Hoàng tử, cũng không phải người bình thường có thể so sánh với.

Cuối cùng thật vất vả mời được thầy thuốc, sắc thuốc cho y uống, y ở bên cạnh Khuất Bình lại dần dần thϊếp đi, lúc này mọi người mới an tâm.

Nghe thanh âm quen thuộc cùng giọng điệu sủng nịch của Khuất Bình, Đông Phương Hạo chỉ cười, không nói gì.

“Gặp Cửu đệ

của ngươi rồi?” Khuất Bình hỏi.

“Ân.” Đông Phương Hạo cầm chén trà hớp một ngụm, rủ xuống con mắt chậm rãi nói,

“Ta

nhớ rõ năm đó hắn rời đi mới mười bốn tuổi a, so với ta còn nhỏ hai tuổi, vóc dáng cũng không cao, khuôn mặt khóc giống như con mèo, cầm lấy tay của ta thật chặt thật chặt, không chịu buông, trong nháy mắt lại lớn như vậy.”

Nghe y vừa nói như vậy, Khuất Bình cũng không khỏi mỉm cười,

“Hai người các ngươi khi đó cảm tình rất tốt, ca ca gặp rắc rối, đệ đệ đi theo cùng một chỗ chịu phạt, hắn gặp rắc rối ngươi liền thay hắn nhận lấy, mặc dù không phải cùng một mẫu thân, thế nhưng trong hoàng cung luôn nhìn thấy hai người các ngươi quấn quít lấy nhau.”

Đông Phương Hạo im lặng một hồi, suy nghĩ tựa hồ dừng lại khi còn nhỏ, quay đầu nhìn về phía sau, lại cảm giác có chút cô đơn.

“Những chuyện này cũng chỉ là quá khứ.” Đông Phương Hạo thở dài một hơi.

Từ khi y lên làm Hoàng Đế, rất nhiều việc đều trở nên không giống với lúc trước, quan hệ giữa y cùng mọi người tựa hồ luôn

cách một tầng giấy, nhìn như thật mỏng, lại không sao chọc phá nổi.

Khuất Bình sao có thể không biết, nhìn thần sắc bình thản của Đông Phương Hạo, hắn cũng thấy bất đắc dĩ.

Sinh ở Đế vương gia, vốn là có rất nhiều bất đắc dĩ.

“Ngụy Khuê Nguyên, Duệ Khâu Minh, hơn nữa hiện tại là Cửu đệ, ta cuối cùng cảm thấy tựa hồ có chút liên hệ gì đó, nhưng bây giờ ta vẫn không nắm được đầu mối, Thái phó cảm thấy thế nào?” Đông Phương Hạo thấp giọng nói, trong mắt lóe sáng thâm trầm.

Đối với ý đồ trở về của Đông Phương Hiên, hai người tuy đều không đề cập, kỳ thật đều là ngầm hiểu lẫn nhau.

“Đông Phương Hiên tại biên cương phương Bắc xa xôi, lúc trước tuy là đi theo Phiền tướng quân, nhưng là cũng là Thân vương, dù cho không giống với các phiên Vương trước kia, thế nhưng quân đội bao gồm cả bản thân Phiền tướng quân chắc hẳn đều sớm đã thuần phục hắn, binh phù đã ở trên tay hắn, tính ra ít nhất cũng có hơn hai mươi vạn…”

Khuất Bình nói, mắt nhìn Đông Phương Hạo, Đông Phương Hạo biết rõ ý của hắn, lắc đầu nói,

“Ngoài thành cũng không có tin tức truyền đến.”

“Sẽ không nhanh như vậy, bất quá cũng không thể không phòng.”

Khuất Bình trầm giọng.

Đông Phương Hạo gật đầu,

“Hắn vừa về tới, kinh thành không đến mức sẽ có động tĩnh gì, ta dùng đại hôn lấy cớ buông lỏng hắn, thời gian lâu, sự tình tự nhiên trồi lên mặt nước.”

Khuất Bình nhìn y, trong rất nhiều việc, Đông Phương Hạo kỳ thật đều hiểu rõ trong lòng, chỉ là ngoài miệng không nói thôi.

Hắn đột nhiên thở dài một tiếng, con mắt sáng sâu kín nhìn qua, trầm giọng nói,

“Ta chỉ hy vọng, sự tình sẽ không giống như ta tưởng tượng thì tốt rồi.”

Đông Phương Hạo vịn cằm chú thị hắn, nửa ngày, y trầm thấp hỏi,

“Nếu thật sự là như thế, Thái phó sẽ làm như thế nào?”

Khuất Bình chuyển mắt nhìn thẳng vào Đông Phương Hạo, không trả lời mà nói,

“Hoàng Thượng?”

Đông Phương Hạo trầm ngâm thật lâu, đột nhiên rủ mắt xuống, thấp giọng nói,

“Ai phản bội ta, ta cũng không quan tâm, ngồi ở vị trí cao cao tại thương này vốn sẽ là một người cô đơn, nếu thất bại, sẽ rơi vào kết cục người người xa lánh, tựa như Đông Phương Nguyên của hôm nay…”

Hắn lại nhìn Khuất Bình, đáy mắt ẩn tàng rất nhiều tình cảm phức tạp,

“Trên

đời này, ta chỉ tin tưởng ngươi, Khuất Bình.”

Tâm Khuất Bình bị chấn động, không phải vì ánh mắt của y, cũng không phải vì lời y nói, mà là sợ chính tâm của mình, sợ mình không chịu nổi, sợ mình có chút sơ thần, làm ra kết cục ngọc thạch câu phần*.

(*ngọc đá cùng tan, ý nói ảnh không giữ được mình, còn liên lụy tới Hoàng Thượng.)

Trên đời này có ai dám cô phụ phần tín nhiệm này của Hoàng Thượng.

“Hoàng Thượng, người sẽ không thua, thần chắc chắn giúp đỡ người.” Khuất Bình nghiêm nghị nhìn Đông Phương Hạo, trong lòng hạ quyết định.

Đông Phương Hạo nhìn Khuất Bình chăm chú một lát, đột nhiên mỉm cười, nói,

“Thái phó, đêm nay Hạo nhi ngủ ở lại đây, có được không?”

Khuất Bình gật gật đầu, đứng dậy,

“Ta đi an bài hạ người phục thị Hoàng Thượng đi nghỉ.”

Hắn đang định đi ra cửa, Đông Phương Hạo lại nhanh nhẹn đứng lên, chặn đường đi của hắn.

“… Thái phó.”

Khuất Bình bắt gặp ánh mắt nóng bỏng của Đông Phương Hạo, trong lòng không khỏi khẽ giật mình.

Nhìn thấy dưới đáy mắt y dâng lên một thứ tình cảm kịch liệt ba động, Khuất Bình cũng không muốn đi tìm hiểu đến tột cùng, hắn sợ mình vạch trần một thứ cấm kỵ, khiến nó lập tức biến thành kinh đào hãi lãng mà ngay cả chính hắn cũng không ngăn cản được.

Hắn đối với Đông Phương Hạo, xác thực có tình nghĩa sư sinh, thế những Hạo nhi đối với hắn, tựa hồ đã xa xa vượt khỏi phần này cảm tình.

Hắn trước kia là Thái phó của Đông Phương Hạo, bây giờ là thần tử, ngoại trừ những thứ này, hắn không muốn cùng y có càng nhiều liên hệ. Có điều hắn cũng vô pháp phủ nhận, trong mười năm này, tình cảm, gút mắc giữa họ không ngừng tích lũy, cắt bỏ không được, thậm chí càng để ý càng loạn.

“Hạo nhi, ngươi muốn Thái phó phải làm như thế nào?”

Khuất Bình nhìn Đông Phương Hạo, ánh mắt nghiêm nghị, thanh âm trầm thấp uy nghiêm.

Đông Phương Hạo không khỏi sững sờ, y nhìn Khuất Bình — Thái phó của y, vô luận gặp phải chuyện gì đều nhàn nhạt, thản nhiên tự tại, nhìn không ra tâm tình, đoán không ra tâm tư, đáy mắt bình tĩnh không gợn sóng.

Thái phó đối với y, không phải là không có cảm tình, thế nhưng cảm tình ấy quá mức thuần túy, thuần túy đến làm cho người ta không đành lòng đi phá hư, cũng không cam lòng để biến mất, chính vì như thế này, cho nên khi y đối mặt Khuất Bình lại cảm thấy không biết làm sao.

“Ngươi đi xa như vậy mới đến đây, ở lại nghỉ ngơi sớm một chút, biết không?”

Thấy hắn không nói lời nào, Khuất Bình lại lên tiếng, trong thanh âm có một tia ân cần thật không dễ dàng phát giác.

Đông Phương Hạo soi mình vào trong mắt Khuất Bình, cặp mắt thanh minh có in bóng dáng của y, đối mặt hắn, y chỉ có gật đầu.

Nhìn theo bóng lưng Khuất Bình đi ra cửa, khóe miệng Đông Phương Hạo không khỏi nổi lên một nụ cười khổ sáp.

Y thở dài thật sâu, nếu có một ngày hắn ly khai y, vậy y phải làm thế nào cho phải?

— Trẫm sẽ không để ngươi đi, Khuất Bình.

Đông Phương Hạo không khỏi nắm chặt bàn tay, trong mắt xoáy lên một ngọn lửa cuồng mỹ lệ mà kinh người.

Khuất Bình đi trên hành lang, không phải hắn không có chú ý tới vẻ cô đơn thoáng lóe mà qua trong mặt Đông Phương Hạo, và hắn cũng vô pháp xem nhẹ nó.

Hắn không khỏi thở dài, hắn nên ngăn cản, từ thật lâu trước kia nên ngăn cản, thế nhưng hắn lại không biết nên ngăn cản như thế nào.

Có lẽ là bởi hắn không đành lòng, hậu quả hôm nay hắn phải đến gánh chịu.

— Phụ thân, lúc trước ngài đưa ta tiến cung, làm Thái phó của Hạo nhi, hôm nay ngài bảo ta làm thế nào toàn thân trở ra? Ở vào tình huống như thế này, lại nên làm thế nào lui bước?

Hắn ngẩng đầu nhìn lên bầu trời âm u ngoài hành lang, tuyết dần dần ngừng rơi.

Ngày mai, hẳn là có nắng đi.