Chương 3

Editor: Tây An

Diệp Chi Đình dựa vào mồm mép mặt dày mày dạn ở lại, vị kia trong kinh thành chê hắn tay cầm quân quyền, lại tay giữ nha môn. Diệp Chi Đình biết khó mà lui, trốn vào trên núi, ba ngày đi dịch trạm lấy thư một lần. Quốc thái dân an, ngay cả núi hắn cũng chẳng muốn xuống.

Nhưng vẫn chờ được một chuyện khó giải quyết. Hắn muốn Trịnh Tịch Phương hỗ trợ, nhưng lại không tiện mở miệng. Cầm thư trong sân đi mấy vòng, Trịnh Tịch Phương chê hắn cản mặt trời, lạnh giọng hỏi: “Có việc à?” Diệp Chi Đình không nói lời nào, ngả thư vào trong tay Trịnh Tịch Phương, nghiêng đầu nhìn người ta cười. Trịnh Tịch Phương lại chẳng tỏ vẻ chút nào.

Trong thư giản lược nói tóm tắt, tham ô quân lương cực lớn, từ quốc cữu xuống đến lương quan, nhổ tận gốc thế tất rung chuyển triều cương, hết thảy chờ tướng quân hồi kinh lại bàn, phe phái trong triều phân tranh, Diệp Chi Đình đi xa lại thành bước cờ then chốt. Trịnh Tịch Phương xem hết, lại nhìn Diệp Chi Đình, đổi biểu cảm: “Ngài sẽ không muốn bảo ta giúp ngài tính tiền căn hậu quả chứ?”

Vẻ mặt Diệp Chi Đình, là biểu cảm chẳng lẽ em sẽ không tính toán.

Trịnh Tịch Phương mặt không biểu cảm một vạn năm không đổi.

“Tướng quân quá khen, lòng người không phải sở học sư môn ta.”

“Nhưng có một kế, tướng quân nghe thử.”

Mưu kế bí quá hoá liều, nhưng vẫn có thể xem là lương phương diệu dược. Diệp Chi Đình thu dọn hành lý, chuẩn bị trở về kinh.

Trước khi đi kéo Trịnh Tịch Phương nói: “Hôm qua em mơ mộng đẹp gì? Ta nghe thấy em cười.”

Biểu cảm Trịnh Tịch Phương bỗng nhiên thay đổi, một vạn năm cùng đổ bể. Đuổi mấy câu, tướng quân thật sự cũng không để ý, nói bản Võ Lâm Dã Sử kia ta đọc một nửa, em đọc đừng làm rơi dấu sách của ta. Chén trà của ta đừng dùng để đãi khách, dù là sư phụ đến cũng không thể. Mai ảnh đồ trong thư phòng em được một nửa ta bổ sung, trở về, lại là mùa xuân.

Hắn dặn dò rất chân thành, Trịnh Tịch Phương gật đầu, gật đầu, nghe tới cuối cùng, cười gật gật đầu.

Diệp Chi Đình đi mấy bước, lại quay đầu, xa xa, trong mắt hai người chỉ nhìn nhìn thấy thân ảnh mơ hồ của đối phương, mà chẳng ai động đậy. Như có sương mù trong núi, hắn xuyên qua sương mù trùng điệp, thảng nghe mùi hương rượu trong tay thật xa.

Hắn dùng nội lực truyền lời cho cô nghe, là chỉ cần cô nghe không cần cô đáp.

“Năm ngoái hành quân đến Tái Bắc, trước ải có đội lạc đà nối liền không dứt, dê bò thành quần kết đội, ánh tà dương đỏ quạch như máu. Thế là ta nghĩ có lẽ cả đời một người cũng không có gì không tốt, thịnh cảnh rượu ngon thế này, ta cũng chẳng cần cùng người chia chén.”

“Những lời này đời này ta cũng chỉ có thể nói một lần, ta hi vọng có thể cùng em đi ngắm nhân gian khiến em thất vọng ấy.”

“Nhân sinh như sâu kiến, người khác việc khác đều là vụn vặt.”

“Tịch Phương.”

Cô tịch thật dài thật lâu, vào khoảnh khắc hắn gọi tên này, biến mất hầu như không còn. Tự nhiên là tiếc nuối mấy năm nay không thể nói ra miệng.

Mà chàng hỏi ta mơ thấy mộng đẹp thế nào, ta ở ngày nhớ đêm mong của chàng, nhìn thấy chính ta.

Sau khi Diệp Chi Đình đi, thời gian vẫn không chút hoang mang, như nước chảy khe núi. Thu đi bắt đầu thời tiết mùa đông, lại cảm thấy ban ngày dài hơn nhiều những năm qua. Ngày ấy Trịnh Tịch Phương chọn lúc tuyết đầu mùa sắp rơi, từ trên trấn vội vã mua một bầu rượu, lấy hai phong thư, mua nửa con vịt quay. Khi thiên tướng gần đen, trận tuyết này lặng yên mà tới. Trịnh Tịch Phương vừa mới dọn xong bàn, liền đèn cùng rượu, đọc sách.

Diệp Chi Đình nói trong triều phân loạn, tưởng niệm với đại nhân càng sâu. Biên quan không yên ổn, sợ là phải xuất chinh. Không thể cùng ngắm tuyết đầu mùa, nhưng hẳn là có thể trở về lúc hoa đào nở. Một trang giấy bèn đọc xong thư, Trịnh Tịch Phương đọc cực kỳ lâu.

Lại giũ phong thư, lại giũ ra một tờ khác.

Tưởng rằng hắn có việc quên, bù trang giấy bổ sung. Nhìn kỹ, cũng chỉ có tám chữ.

Không tiếc đời này, chẳng ngóng kiếp sau.

Trịnh Tịch Phương chê hắn buồn nôn, lại không nỡ gập phong thư. Dùng cái chặn giấy đặt ở trên bàn sách, đặt song song cùng tiểu thuyết hắn chưa đọc hết.

Một phong khác là sư phụ viết đến, nói liên miên lải nhải tám trang giấy, từ Đông Hải đến Tây Bình, phong thổ dọc đường, cả đến việc bị cho người ta sờ soạng tám lượng bạc cũng viết lên giấy phàn nàn. Trịnh Tịch Phương dở khóc dở cười, lại lật, sư phụ viết lúc mới rời kinh thành, cảm thấy đường xa người vắng, bây giờ đi qua hơn phân nửa sơn thủy, nhưng vẫn cảm thấy kinh thành tốt. Ông muốn trở về, rồi uống miếng rượu kinh thành. Đồng thời, thay ông hỏi thăm Diệp Tướng quân. Trịnh Tịch Phương xấu hổ đến không chịu được.

Trịnh Tịch Phương đọc hết tất cả sách Diệp Chi Đình mang tới. Võ hiệp giang hồ, yêu hận tình cừu. Đều là chuyện và nơi cô cảm thấy xa xôi, tất cả ý nguyện bạch đầu giai lão, đến cuối cùng đều có thể mỹ mãn, tất cả đều vui vẻ. Xếp sách lại trên kệ, bản kia của Diệp Chi Đình rơi xuống, cô nhặt lên thuận tay lật ra tờ giấy kẹp trang sách.

“Nói đến tám nỗi khổ nhân sinh, chữ chết thoải mái nhất. Hôm nay đôi ta gặp nhau, còn có lời muốn nói chăng? Nếu như không có, vậy Hoàng Tuyền làm sao gặp.”

“Vì sao phải gặp? Là nhớ tư thế anh hùng hiên ngang đâm ta một kiếm, hay là nhớ tình cảm hai ta ngày xưa lúc đến độ kiếp?”

“Nhớ chớp mắt ấy.”

Trịnh Tịch Phương nhíu nhíu mày, đặt sách về một lần nữa. Quay đầu bày ngũ hành bát quái, bất an lại lo lắng. Nhiều lần đυ.ng rơi trận đồ, nghĩ có khi viết thư khẩn cấp cũng không kịp, không bằng tự mình đi kinh thành một chuyến. Nói với Diệp Chi Đình trong số có đại kiếp, thế nhưng là trong triều đường hay là chiến trường, cô không tính được. Thiên ý chỉ cho cô nhìn thấy chỗ này, còn sau đó, là mệnh định. Trước mắt là sát na, phía sau là vĩnh hằng. Cả hành lí cũng không kịp thu dọn, bóng đêm đã đen, tối tăm, ngay ở cửa sân chuẩn bị rời đi, quay người lại thấy trong mắt Diệp Chi Đình mang theo nghi hoặc và mỏi mệt đứng ở đó.

“Đại nhân muốn đi xa sao?”

“Tướng quân ta...”

“Xuỵt, ta sắp phải đi. Vốn không nên đến, nhưng lần này đi chiến trường hung hiểm, nghĩ hay là trước khi đi gặp em một lần. Không phải sao, chạy chết mấy con ngựa.”

“Trong triều giải quyết xong rồi à?” Trịnh Tịch Phương sau khi ổn định tâm thần, quanh co hỏi. Thiên cơ bất khả lộ, nhưng hỏi một chút cũng không sao.

“Chưa, khiến ta đau cả đầu, còn không bằng xuất chinh. Rồi, ta cưỡi khoái mã mấy ngày tới đây, không phải muốn trò chuyện chuyện của người khác. Là muốn hỏi đại nhân có nhận được thư ta không?”

Trịnh Tịch Phương gật đầu.

“Trong thư nói muốn cùng đại nhân đi ngắm trời chiều tái ngoại, chính là muốn hỏi đại nhân lần sau xuất quan có muốn cùng đi không?”

“... Đi thật xa đến, chỉ là vì hỏi chuyện này?”

“Có phải thế không, tóm lại là muốn gặp em.”

“Được.”

Diệp Chi Đình chắc không nghĩ được đáp ứng nhẹ nhàng linh hoạt như thế, nhất thời có phần sợ, đưa tay ôm lấy người, tính cả cái chữ được này.

—— Thế nếu Diệp Tướng quân gặp gỡ lương nhân trời ban, muốn thế nào?

—— Nếu lương nhân là em, không gì tốt hơn.

Diệp Tướng quân nghĩ đến cuộc đối thoại lúc mới gặp, cuối cùng đã tìm được đáp án. Trịnh đại nhân nghĩ, chẳng trách phải nhớ chớp mắt ấy.

Diệp Chi Đình tới lui vội vàng, ngay cả cửa sân cũng không tới kịp bước vào liền đi. Nhân thế một thù trả một thù, trốn được lần này cũng có lần sau. Trịnh Tịch Phương không chắc được, nghĩ không bằng thuận theo tự nhiên, số mệnh có khi cuối cùng cần đối mặt.

Hành quân chưa được mấy ngày, liền nghe tin Diệp Tướng quân chết. Tên độc bắn lén chính giữa miệng, không có thuốc chữa. Quân tốt đến đưa tin tức nói, tướng quân không có người thân, thấy bên trong vật tùy thân của tướng quân có tên Trịnh Tịch Phương, bèn đưa tin tức tới.

Cô trở nên giống chữ Tịch mơ hồ bên trên giấy da trâu xa xôi mà lặng thinh.

Chưa đầy mấy ngày sau, sư phụ chết trên đường hồi kinh. Hóa xương thành tro, đưa tới cho cô. Như cũ có một bức thư dài, nói sơn xuyên địa mạo, giang hà hồ hải, nhân tình thế sự. Đi cũng đi vậy, chỉ mong đồ nhi vĩnh viễn không cô đơn. Thiên ngôn vạn ngữ, cuối cùng là, vĩnh viễn không cô đơn.

Cô cũng không thể nào cọ ống tay áo sư phụ nói sư phụ ơi người đồng ý dẫn con đi ngắm trời chiều đã đi trước mất rồi.

Trong nhân gian gông xiềng tràn ngập điều làm cô thất vọng, chân chân chính chính chỉ còn một mình cô. Một gốc cây khô, một miệng giếng chết.

Giống như là từng sống, từng chết, từng đến, từng đi.

Yêu.

Chỉnh trang thư cũ, phát hiện thời gian lấy mạng đổi mạng sư phụ viết, đảo ngược thời gian nghịch thiên. Cái gọi là thiên cơ bất khả lộ, thiên mệnh không thể trái, Trịnh Tịch Phương quên sạch sẽ. Khi họ chết, cô liền quên hết.

Bày tế đàn, lấy máu người sống, đổi lấy thời gian đảo ngược.

Nhìn xuân về thức tỉnh, hoa hạ nở rộ, thu thuỷ trời cao, đông cuốn ngân trang. Từng màn, từng vòng.

Thiên môn nói, làm phép chỉ cần một nén hương, lúc cô lại tỉnh lại, đẩy cửa phòng ra. Cây khô gặp xuân, giếng cạn róc rách.

Nhìn hai tay của mình, cô biết cô không còn có thể biết điềm báo trước dự đoán thiên mệnh.

Nhưng đời này không tiếc.

Từ đào khai trận Diệp Chi Đình đi tới, cầm theo một bình rượu thơm thật xa đã nghe mùi.

Trong núi hoa đào rực rỡ, hắn trở về như lời đã hứa.

Cô đứng bình tĩnh, chờ khi trùng phùng hắn nói câu đầu tiên.

“Gần xuân mơ nhiều, nên đến tìm đại nhân giải mộng.”

“Mơ thấy gì?”

“Một trận gió tuyết.”

– Xong toàn văn –

Trong các nghĩa của ‘Cựu hảo’ có một nghĩa, bạn cũ, bạn già. Câu chuyện này là quà đồng ý viết lúc sinh nhật người bạn, kết cục tốt cũng là tất nhiên. Chắc bạn sẽ cho là tôi quên, nhưng tôi nghĩ nên đợi [Trái nghịch]* tròn hai năm hẵng đăng, các bạn đều thích cảm giác nghi thức mà. Sinh nhật đến trễ vui vẻ.

Câu chuyện này tôi cũng không có cách nào định nghĩa, tình cảm không tình cảm, tình tiết không tình tiết. Duy nhất có thể dựa vào, có lẽ chính là nhớ nhung.

Là một chút xíu nhớ nhung của tôi, viết về một cô nương biên giới có một mình.

Viết chữ với tôi mà nói thực ra là chuyện khó khăn, tôi thường cảm thấy lực bất tòng tâm.

Khi biểu đạt lại không cách nào biến nặng thành nhẹ, tôi nghĩ cũng là khi hợp để cáo biệt.

Thiên ngôn vạn ngữ, cuối cùng là, nhớ chớp mắt ấy.

*Một câu chuyện khác của tác giả, thực sự rất hay, chính là thứ khiến tớ thích chị ấy và muốn làm câu chuyện này của tác giả.Tên tác giả nghe hơi lạ ha, trong [Thục đạo nan] của Lý Bạch, có câu:

“Tây đương Thái Bạch hữu điểu đạo,

Khả dĩ hoành tuyệt Nga My điên.”


Nghĩa là:

Phía tây núi Thái Bạch có đường chim

Vắt ngang đến tận đỉnh Nga Mi


(Trần Trọng San dịch)

Tên tác giả, vừa hay, là ‘phía tây núi Thái Bạch không có lối người đi’.

Tác giả có một truyện nữa, viết về trùm xã hội đen Hong Kong và nữ thuộc hạ, cảm hứng từ Lý Vũ Xuân,khá nổi trong cộng đồng fan thì phải. Tớ không cùng niềm yêu thích với họ, nhưng khi đọc truyện, thì tớ phải khen một câu là truyện cực hay, không quá dài, hợp gu tớ, cứ nhớ mãi cuộc đối thoại giữa nam nữ chính:

“Hàn Tu, tôi cũng không định bạc đầu với anh.”

“Không bạc đầu, giai lão được không.”

Thực sự là rất rất hay. Tớ đoán tác giả là người Hong Kong (Right? Just guess lmao), vì lời văn khá lạ, có thể nói là khó nhất trong các bộ tớ làm, nhưng vì yêu cứ đâm đầu:D. Kể cả truyện này cũng thế, thỉnh thoảng lại có những câu mà tớ đoán là lấy cảm hứng từ lời bài hát, nên là sẽ tối nghĩa hơn những câu tự sự (hay là do tớ tối đầu nên làm truyện cũng tối nghĩa theo ;__;). Dù sao thì bản edit của tớ không bao giờ chính xác được toàn bộ, trình độ paraphrase yếu kém, nên là đêm về thầm vẫn xin lỗi các tác giả nào mà có truyện bị tớ nhìn trúng:v