Chương 27: Vô cùng đáng giá!

“Đương nhiên không phải!”

Hạ Thiên hơi ngạc nhiên nói: “Tiềm Long Hội đúng là mạnh tay, vậy mà lại tặng một món quà lớn như vậy!”

Ánh mắt Cao Phi càng thêm mơ màng: “Những thiếu niên này rất đáng giá sao?”

Hạ Thiên nghiêm túc gật đầu: “Vô cùng đáng giá!”

“Ngươi xem cho kỹ... Xem thử có thể nhận ra điều gì không?”

Cao Phi bình tĩnh lại, cẩn thận quan sát các thiếu niên phía dưới.

Hắn ta là đệ tử tông môn có kiến thức sâu rộng, không tin không thể tìm ra đầu mối.

Đưa mắt nhìn lại, chỉ thấy tuy đám thiếu niên này lạnh đến mức run lẩy bẩy, sắc mặt tái nhợt, trông có vẻ rất yếu ớt, vô cùng đáng thương.

Tuy nhiên, ánh mắt của bọn họ sáng ngời, sắc bén như chim ưng, sống lưng hơi cong, cơ bắp đang ở trạng thái căng chặt, giống như con báo luôn sẵn sàng săn mồi bất cứ lúc nào.

Một luồng dã tính như có như không bao phủ cả người những thiếu niên này.

Lúc này, nếu Cao Phi miêu tả những gì mình nhìn thấy, hắn †a sẽ cảm thấy những thiếu niên này giống như những cây cung mạnh mẽ, sẵn sàng bản những mũi tên sắc bén ra bất cứ lúc nào.

Không!

Họ giống như những thanh kiếm sắc bén chuẩn bị ra khỏi vỏ.

Những bí mật này đều ẩn giấu trong thân thể nhóm thiếu niên, nếu không cẩn thận quan sát thì tuyệt đối khó có thể nhận ra.

Cao Phi nhớ đến một vài truyền thuyết, ánh mắt sáng ngời: “Là tử sĩ"

“Tử sĩ được huấn luyện băng cổ tàng kiếm pháp!”

Lúc này, bên tai Hạ Thiên vang lên giọng nói của Tư Mã Lan: “Đúng vậy, bọn họ chính là tử sĩ được huấn luyện bằng cổ tàng kiếm pháp.”

“Những thiếu niên này đều là chọn một trong mười ngàn, tuy vẫn chưa luyện được chân khí, nhưng võ đạo cơ bản đã rất vững chắc!”

“Chỉ cần tôi luyện và rèn giữa thêm thì bọn họ có thể trở thành thiên tài võ giả, sau này sẽ trở thành cường giả võ đạo.”

“Hơn nữa, khi họ che giấu tài năng của mình, giống như thiếu niên bình thường thì sẽ như thanh kiếm sắc bén ở trong vỏ, rất khó có thể nhìn ra đầu mối.”

Ngay sau đó, Tư Mã Lan chậm rãi bước tới: “Tham kiến 'Vương gia."

ệ Tư Mã Qua đi theo nàng: “Tham kiến Vương gia.” “Không cần đa lễ!”

Hạ Thiên dịu dàng mỉm cười: “Lan Nhi, bổn vương chỉ nhận ra bọn họ có tố chất huấn luyện, trên người có khí tức hơi giống tử sĩ phủ Tư Mã của nàng, vì vậy ta mới đoán rằng thân phận của bọn họ là tử sĩ”

“Tuy nhiên, ta không biết tử sĩ tàng kiếm là như thế nào?” “Nàng có thể giúp ta giải thích nghi hoặc không?”

Tư Mã Lan khẽ mở miệng nhỏ nói: “Dựa theo sách cổ ghi lại, tử sĩ phân ra ba loại.”

“Loại thứ nhất, tử sĩ bình thường, uy hϊếp dụ dỗ, khiến chúng vì chủ nhân mà chết, có thể chết vì chủ nhân ép buộc gϊếŧ người khác, hoặc có thể chết để bảo vệ chủ nhân.”

“Loại thứ hai, tử sĩ tinh anh, nuôi dưỡng từ nhỏ, sau đó tiến hành huấn luyện, đối xử tử tế và khiến họ sẵn sàng chết vì chủ nhân.”

“Hầu hết tử sĩ của phủ Tư Mã bọn ta đều như vậy!”

Lúc này, Tư Mã Qua xen vào với vẻ mặt khó hiểu: “Tiểu thư, †a không phải là tử sĩ như vậy.”

“Ha ha ha...”

Tư Mã Lan cười dịu dàng: “Tiểu Qua đương nhiên khác với bọn họ, ngươi và ta tình như thủ túc, như tỷ muội!”

Lúc này Tư Mã Qua mới thư thái nói: “Tiểu thư, ta chỉ là nha hoàn của người, không thể vượt qua quy tắc của tướng phủ”

Tư Mã Lan trừng mät với nàng ta: “Đó chẳng phải là điều ngươi muốn nghe sao?”

“Nói là ngươi lại nhõng nhẽo, muốn ăn đòn phải không?”

Tư Mã Qua rụt cổ lại, lộ vẻ sợ hãi: “Xin tiểu thư thủ hạ lưu tình!”

Hai mỹ nữ xinh đẹp đùa nhau, có cảm giác hơi phong tình. “Khụ khụ khụ..”

Hạ Thiên khế ho mấy cái, kéo chủ đề trở lại quỹ đạo: “Lan Nhị, vậy loại tử sĩ thứ ba thì sao?”