Chương 1.2: Bị bắt

Vì dự phòng nàng lại lần nữa tự sát, bọn họ bịt miệng nàng lại. Lúc tỉnh lại, nàng phát hiện chính mình đã bị thay xiêm y hoa lệ, trong chốc lát, hai gã thị vệ cao lớn đẩy cửa bước vào, không giải thích đem nàng cái ra khỏi phòng.

Kỳ thật bọn hắn lo lắng quá nhiều, lúc tỉnh lại, nàng đã đánh mất trong đầu ý muốn tự sát trong đầu, nàng muốn sống sót! Hơn nữa nguyện vọng duy nhất lúc còn sống của nàng, đó là báo thù!

Miệng nàng còn bị bịt kín, không thể mở miệng hỏi bất kỳ điều gì, mà cho dù hỏi, bọn chúng chỉ sợ cũng sẽ không nói cho nàng. Bọn chúng dùng lực thô lỗ lực làm đau nàng , nàng lớn như vậy còn chưa bị đối đãi vô lễ như thế bao giờ! Nhưng vô luận như thế nào, nàng tuyệt đối không cầu xin kẻ địch, cho dùcó chết, cũng muốn chết có tôn nghiêm, không thể làm mất mặt Nguyệt Nha quốc!

Trời tối , nàng bị đưa lên trên một quảng trường lớn, xung quanh mấy ngàn binh sĩ, mà ở chính giữa là hai hàng nữ tử đều được phục sức hoa lệ, nàng nhận ra được đó đều là con dân Nguyệt Nha quốc!

Con dân Nguyệt Nha quốc đều bị gϊếŧ sạch rồi, sót lại chỉ còn hơn trăm người nữ tử đang độ tuổi thanh xuân, nghĩ cũng biết vì cái gì! Đáng giận! Hủy diệt quốc gia của nàng, sát hại cha mẹ nàng hung thủ chẳng những dã tâm cuồng vọng còn là một kẻ da^ʍ tặc! Nàng muốn chửi ầm lên, lại bị một âm thanh ngăn lại.

“Đi!” Thị vệ cao lớn một tay đẩy nàng vào đám thiếu nữ, ở ngay hàng đầu.

- Chờ chút! Người này rất bắt mắt ! Cho nàng ra sau đi? Vương không cần...... Nàng chính là của chúng ta !Một tên thị vệ cao lớn khác cười dâʍ đãиɠ, bọn họ sớm đã muốn xâm phạm đại mỹ nhân này, thật hy vọng Vương đừng chọn trúng nàng.

Thế là nàng lại bị kéo đi ra , nhét vị trí sau cùng.

“Tiểu thư?!” Nữ lang phụ cận Nguyệt Nha quốc nhận ra nàng, tiểu thư Thân Vương phủ thế nhưng lại bị bắt tới nơi này! Trong ánh mắt bọn họ để lộ ra tuyệt vọng. Nghe thấy tiếng kêu, càng nhiều nữ lang quay đầu nhìn nàng, xem nàng bị xiềng xích, đều khổ sở rơi nước mắt.

Vô luận như thế nào, cũng phải bảo vệ tiểu thư! Nàng là nữ chủ tử duy nhất còn lại của Nguyệt Nha! Nhóm nữ lang hạ quyết tâm, dùng hết sức che dấu Sở Nguyệt Hà, không cho nàng bị Vương của kẻ địch tuyển trúng.

Mấy tiếng tiếng trống vang lên, hiện trường một mảnh yên lặng, một vị nam tử cao lớn uy mãnh đi vào quảng trường, ngồi ở chính giữa trên cùng.

Bọn thị nữ nhanh chân tiến lên rót rượu, nam tử giơ chén rượu lên uống một hơi cạn sạch, buông chén rượu, ánh mắt lợi hại đảo qua quảng trường, không bỏ qua góc nào, khí thế kinh sợ toàn trường.

“Vương! Đây đều nữ tử tuổi trẻ mĩ mạo của Nguyệt Nha quốc, dâng Vương khâm tuyển.” ngữ khí thị vệ tổng quản Khách Diệc Tốt thập phần cung kính.

“Ha? Quốc gia nhỏ bé như vậy sẽ có mặt hàng tốt sao?” Lời nói tràn ngập khinh thường. Nhưng tuy là nói vậy, hắn vẫn đứng lên, chậm rãi đi đến nhóm nữ lang đã xếp thành hàng.

Hắn nheo mắt lại, xem kỹ từng gương mặt trong nhóm nữ lang, thân hình hắn cao lớn phát ra khí thế khϊếp người, nhóm nữ lang nhịn không được run rẩy.

Đương kim Vương tử của quốc gia lớn nhất – Lược Quốc, chủ Vương Hách Thiên Kình, nhân nghĩa “ Hách Phách Thiên “, thiên tư thông minh, giỏi mưu lược, hành sự bình tĩnh, còn có tên gọi khác là “ Gia Cát Lược Vương “.

Điểm qua tướng mạo các nàng, còn chưa hỏi câu nào, đã lộ rõ vẻ khinh thường với những nữ tử nhát gan yếu đuối. “Hừ!” hắn khinh miệt hừ một tiếng.

Nhìn bóng lưng hắn, nhóm nữ lang càng thêm căng thẳng thần kinh, bọn họ lấy thân thể đem Sở Nguyệt Hà bảo hộ phía sau, hy vọng vì Nguyệt Nha quốc dốc sức lần cuối cùng, bảo vệ Sở Nguyệt Hà.

Còn chưa đi đến cuối hàng, hắn liền hứng thú rã rời dừng bước chân, nới với binh lính trong quảng trường: “Đám nữ nhân này, đều thưởng cho các ngươi!” Hắn đến một chút hứng thú cũng không có.

Nghe thấy lời hắn, trong quảng trường hoan hô một mảnh.

Đáng giận! Thế nhưng nữ tử Nguyệt Nha quốc lại phải hầu hạ đàn cầm thú này?! Sở Nguyệt Hà kích động đi lên, nhóm nữ lang phát hiện , chạy nhanh đem nàng kéo trở về.

Một trận xôn xao khiến cho Hách Thiên Kình chú ý, ánh mắt hắn lợi hại phát hiện nữ tử bị giấu ở sau xùng. Hướng nàng đi đến, lấy tay đẩy ra mấy nữ tử, thô lỗ lôi Sở Nguyệt Hà ra.

Hắn cẩn thận ngắm nhìn. Thật sự là rất đẹp! Cho dù miệng nàng bị che lại, gò má phấn hồng vẫn lộ ra, cái mũi khéo léo cao thẳng, lông mi dài rủ xuống...... Thật sự là quá đẹp! Trọng điểm là nàng có một đôi mắt bất tuân**!

** Bất tuân: không chịu tuân theo, không chịu khuất phục

Hắn kéo miếng vải đang che kín miệng nàng, vui mừng phát hiện nàng thế nhưng còn có một đôi môi hồng nộn mọng nước!

Đối diện với khuôn mặt hắn, Sở Nguyệt Hà ngây ngẩn cả người! Đây là kẻ địch của nàng? Cùng tưởng tượng của nàng rất khác, nàng nghĩ hắn nên có vẻ mặt dữ tợn, có gương mặt già nua ngu ngốc, hoàn toàn không dự đoán được...... Hắn lại trẻ tuổi như vậy? Thậm chí gương mặt còn rất đẹp...... Nhưng khí thế cường đại trên mặt hắn, khí thế làm cho người khác sợ hãi khiến tim nàng run sợ đập nhanh.

Không có một chút thương tiếc, hắn dùng nhấc cằm nàng lên, bá đạo hôn lấy môi nàng.

Hắn hôn đau nàng! Kẻ địch không đội trời chung cường hôn làm cho nàng cảm thấy ghê tởm! Nàng muốn hung hăng cắn đứt đầu lưỡi hắn!

Ý đồ bị nhìn thấu, hắn dùng lực nắm cằm nàng, làm cho nàng đau đến rêи ɾỉ.

Hắn cười lạnh, buông nàng ra.” Đưa vào trong phòng ta!” ra lệnh.

Hắn nhìn một vòng chung quanh quảng trường, phất tay áo rời đi, Sở Nguyệt Hà cũng bị đẩy theo sau. Nhóm nữ lang Nguyệt Nha quốc thấy Sở Nguyệt Hà bị mang đi, tuyệt vọng khóc rống thất thanh, binh lính trên quảng trường lại vui mừng khôn xiết, tạo nên sự đối lập mãnh liệt.