Chương 10

Dọc theo hành lang tầng hai, một dãy cửa phòng được xếp thẳng hàng. Khoảng cách giữa các cửa khá xa nên chắc hẳn các phòng khách này phải có diện tích khá rộng rãi.

Mọi người chia nhau phòng, mỗi phòng cứ sắp xếp từ hai đến ba người rồi định đi nghỉ ngơi.

Tống Trần Lí đứng xem một lúc rồi đi đến chỗ hai nhân vật chính: "Tôi sẽ ở cùng các anh."

Bác sĩ run tay, chìa khóa không chọc trúng ổ khóa.

"Để tôi giúp." Tống Trần Lí không ngờ nhân vật chính còn bị run tay nữa, cậu cầm lấy chìa khóa từ tay bác sĩ rồi cắm vào ổ khóa và xoay nhẹ, cửa lập tức mở ra.

Cánh cửa gỗ dày nặng từ từ mở ra trước mặt ba người.

Tống Trần Lí bước vào phòng, ngắm nhìn xung quanh. Đây là một căn phòng có 2 phòng ngủ và 1 phòng khách, ở giữa là một phòng khách nhỏ trang trí thanh lịch, hai bên là hai phòng ngủ riêng biệt kèm phòng tắm. Cậu khá hài lòng với hoàn cảnh như vậy: "Vừa vặn, tôi một phòng, hai anh một phòng."

Bác sĩ: "..."

Chàng trai tóc bạc: "..."

...Họ không muốn ở cùng kẻ kỳ lạ này.

Nhưng nếu ngay cả quái vật trong sương đen cũng bị người này kéo đi thì họ tất nhiên cũng không thể từ chối.

Mà đã không thể từ chối rồi thì chỉ còn cách cố gắng thích nghi.

Hai người nhìn nhau, đành phải bất đắc dĩ đồng ý. Họ theo Tống Trần Lí vào phòng rồi sau đó đóng cửa lại.

Bác sĩ ngập ngừng lên tiếng: "Tôi có thể hỏi một chút không, tại sao cậu lại vào được phó bản này, sau đó cậu định làm gì? Không phải chất vấn gì đâu tôi chỉ muốn xem có gì chúng tôi có thể giúp không."

Tống Trần Lí quay đầu nhìn hai nhân vật chính: "Tất nhiên tôi cũng như các anh thôi, bị Chủ Thần kéo vào phó bản. Còn về kế hoạch tiếp theo..."

Tiếp theo, cậu phải diễn theo cốt truyện của Chủ Thần, hai anh giai này sẽ lần lượt chết thảm trong phó bản. Nhưng cậu định giúp hai người họ sống sót ra ngoài rồi nhân lúc khi hai người họ đổi điểm và tiếp xúc với Chủ Thần cậu sẽ tìm cách bắt được tên Chủ Thần ẩn náu sau màn kia.

...Nhưng những điều này, tất nhiên không thể nói ra.

Tống Trần Lí lược bỏ bớt một chút thông tin, chỉ nói: "Tiếp theo tôi định nhanh chóng ra khỏi phó bản. Hai anh chắc đã trải qua nhiều phó bản rồi nên nếu muốn giúp, thì hãy đẩy nhanh tiến độ đi, phải dùng tốc độ nhanh nhất rời khỏi đây."

Yêu cầu này hoàn toàn trùng khớp với kế hoạch của hai nhân vật chính, họ thở phào nhẹ nhõm: "Chúng tôi sẽ cố gắng hết sức."

Dừng một chút, bác sĩ hỏi: "Cậu tên gì?"

"Tống Trần Lí." Tên không có gì cần giấu, dù sao cũng không phải là cái tên thật nhất, "Còn các anh?"

Bác sĩ chỉ vào mình: "Quân Thành."

Chàng trai tóc bạc có tính cảnh giác mạnh hơn: "Ngân Lang."

Tống Trần Lí nhìn anh ta, có vẻ như suy nghĩ gì đó.

Chàng trai tóc bạc bị nhìn chằm chằm tới mức không thoải mái: "...Sao vậy."

"Cái tên này là anh tự bịa ra phải không." Tống Trần Lí nhìn vào vài lọn tóc bạc của anh ta, "Nghe hơi trung nhị."

"?" Ngân Lang giật giật lông mày: Sao lại trung nhị! Trong một số phó bản cần đối kháng, đây là một cái tên làm người khác nghe thấy sợ vỡ mật, rõ ràng rất hình tượng lại còn dễ nghe nữa.

Bác sĩ vội vàng hòa giải: "Không còn sớm nữa, chúng ta đi ngủ trước đi, ngày mai còn nhiều việc cần phải làm lắm."

Ngân Lang hừ một tiếng, quay lưng đi về phía góc phòng khách. Bác sĩ mỉm cười với Tống Trần Lí, nhanh chóng đi tới bên cửa sổ.

Tống Trần Lí ngạc nhiên nhìn họ: "Không phải định ngủ sao, các anh chạy đi làm gì?"

Bác sĩ giờ mới nhận ra, thanh niên kỳ lạ này hình như vẫn còn là một người mới non nớt.