Chương 21

……

Cách đe dọa này vượt ngoài tầm hiểu biết của quản gia.

Nhưng quản gia ngẩng đầu nhìn Tống Trần Lí, rồi nhìn con dao sắc lẹm lạnh lùng trong tay cậu. Một trực giác nào đó mách bảo anh ta rằng, vị khách này dường như thực sự có thể làm điều này.

Trong căn phòng im lặng một lúc lâu.

Cuối cùng, khi lưỡi dao càng ngày càng gần quần áo của mình, quản gia đấu tranh trong lòng rất lâu rồi cũng mở miệng.

Anh ta thở dài một hơi: “Quá trình điền vào cuốn sổ tranh không có vấn đề gì. Cuốn sổ này không thể dùng bút để điền vào mà chỉ có thể được điền đầy bởi những trải nghiệm của các vị. Đó là một dấu ấn độc nhất vô nhị.”

Những gì anh ta nói nghe có vẻ quan trọng, nhưng thực ra chỉ cần là một người chơi có chút kinh nghiệm thì sau khi quan sát những thay đổi trong đêm nay sẽ dễ dàng phân tích ra điều này. Đây không phải là bí mật gì.

Tuy nhiên, từ góc nhìn của Tống Trần Lí thì sự việc không phải như vậy.

Tống Trần Lí: “……” Mặc dù không thể đánh NPC, nhưng dùng quần áo để ép cung cũng có vẻ rất hiệu quả?

Vị tân thần lười biếng không muốn đi theo lẽ thường này lại lén lút vòng trở lại vấn đề ban đầu: “Sau khi điền đầy tập tranh thì sao? Chắc chắn sẽ có một lối ra nào đó, anh là quản gia, chắc chắn biết vị trí của lối ra và có chìa khóa để mở nó — sao chúng ta không đi xem ngay bây giờ?”

“……” Quản gia, “Ngài vào đây qua một cánh cửa?”

Tống Trần Lí lắc đầu, cậu trực tiếp xuất hiện trong không gian này.

“Vậy thì ra ngoài cũng giống như vậy.” Quản gia nói, “Tôi đã nói rồi, tập tranh chỉ có thể do chính bản thân các ngài điền đầy. Khi điền đầy, nó sẽ là bằng chứng để các ngài rời khỏi đây. Tôi chỉ là một quản gia thôi không thể quyết định đưa tiễn khách đi, ngài hiểu chứ?”

“Thì ra là vậy.” Tống Trần Lí suy nghĩ một lúc, cảm thấy quản gia nói có lý. Dường như thực sự không có con đường tắt nào để hoàn thành nhiệm vụ?

Cậu thở dài, có chút thất vọng, nhưng vẫn phải nghĩ cách khác: “Cảm ơn, đã làm phiền tối nay.”

……

Cánh cửa phòng khẽ khàng đóng lại, Tống Trần Lí đi ra ngoài, không tiếp tục quấy rầy người quản gia đáng thương nữa.

Quản gia nhìn cánh cửa đó, lặng lẽ nhướng mày: “…… Cậu ta thực sự tin sao?”

Không ngờ lại có thể qua mặt dễ dàng như vậy. Quản gia nghĩ đến những câu dự phòng chưa kịp nói ra, tiếc nuối lắc đầu.

Sau đó anh ta cởi bỏ những bộ quần áo phức tạp đang mặc dở, thay lại đồ ngủ, chui vào chăn.

Nhưng không lâu sau, quản gia đột nhiên nhận ra điều gì đó, ngồi bật dậy.

“Mình cảm thấy vị khách đó sẽ quay lại. Mà căn phòng này thực sự phòng thủ kém quá……”

Nghĩ vậy, quản gia thu gom những bộ quần áo còn nguyên, đi đến bức tường, lần lượt di chuyển các ngăn bí mật trên giá sách.

Theo tiếng bánh răng xoay, cơ quan nặng nề lần lượt mở ra, sau giá sách lộ ra một cánh cửa lớn giống hệt cửa phòng được dính khít chặt trong bức tường đá xám trắng.

Quản gia ấn tay cầm, đẩy cánh cửa bí mật, phía sau lộ ra một không gian khác — vẫn là phòng khách kèm phòng ngủ, nhưng trông trang trí còn cao cấp hơn bên ngoài nhiều.

Quản gia ôm lấy đống quần áo của mình bước vào căn phòng bí mật, sau đó anh ta giơ cùi chỏ ấn cơ quan đóng cửa, phục hồi lại giá sách bên ngoài về vị trí cũ.

Cơ quan đóng lại, quản gia quan sát căn phòng an toàn trước mặt, thở phào nhẹ nhõm: Tài nguyên xung quanh lâu đài này vô cùng phong phú, không thiếu ăn thiếu uống. So với đó, quần áo mới thực sự là món đồ quý giá không thể tái tạo, cắt hỏng là không còn.