Chương 22

“Lỗi rõ ràng như vậy mà lại phải để vị khách không mấy thông minh kia nhắc nhở……” Quản gia bất đắc dĩ lắc đầu, dường như rất bất mãn với việc bị tấn công đêm nay.

Anh ta đi đến tủ quần áo, đặt tất cả quần áo vào trong. Đặt xong, anh ta suy nghĩ một lúc, rồi lại cẩn thận lấy ra vài bộ sau đó khởi động một cơ quan khác, nhét quần áo vào ngăn bí mật bên trong, cẩn thận bảo vệ.

“Như vậy là không sao nữa rồi.”

Quản gia tự nhủ rằng mình sẽ không mắc bẫy hai lần ở cùng một chỗ. Sau khi giấu kỹ những thứ quan trọng rồi anh ta mới có tâm trạng nghỉ ngơi tiếp.

Anh ta đi đến bên giường, vừa định ngồi xuống thì phát hiện trên tấm trải giường cao cấp phủ đầy một lớp bụi mịn. Rõ ràng là căn phòng này đã lâu không được sử dụng.

Quản gia lập tức đứng thẳng dậy. Anh ta cau mày đứng bên giường, nhìn quanh một lúc với vẻ ghê tởm, rồi bất ngờ giơ tay búng một ngón tay.

Trên tường, một bức tranh sơn dầu cổ cao bằng một người phát ra tiếng kêu cọt kẹt khá nhỏ.

Bức tranh này có tên là "Thịnh Yến", thể hiện một khung cảnh trong bữa tiệc. Trong tranh, các vị khách đang nâng cốc chúc mừng còn các người hầu thì lặng lẽ đi dọc theo mép tranh phục vụ thức ăn và rượu mới nhất cho khách, đáp ứng mọi yêu cầu hợp lý hoặc không hợp lý của họ.

Khi tiếng búng ngón tay vang lên, những người hầu trong tranh bỗng nhiên cử động.

Ban đầu họ vốn quay mặt về các hướng khác nhau nhưng lúc này lại như nhận được một mệnh lệnh chung, từ mọi góc quay đầu lại, đồng loạt hướng về phía ngoài tranh. Sau đó họ giơ tay lên ngực cúi chào trang trọng.

Rất nhanh, những người hầu bỏ lại các vị khách trong tranh, bước ra khỏi khung tranh.

Họ phân công công việc rõ ràng, thay ga giường, quét dọn thảm, trải lại chiếc giường êm ái, là quần áo mà quản gia vừa nhét vào tủ và treo lên lại... Mọi việc diễn ra suôn sẻ và nhanh chóng. Căn phòng vốn hơi cũ kỹ dưới sự dọn dẹp của họ nhanh chóng khôi phục lại vẻ đẹp vốn có.

Sau khi hoàn thành công việc, những người hầu cúi chào lần nữa rồi từng người một quay lại bức tranh, trở về vị trí bên các vị khách, trở lại thành những người hầu bận rộn trong bữa tiệc.

Quản gia nhìn căn phòng sáng sủa hơn, gật đầu hài lòng.

Anh ta nằm xuống giường, nhìn ánh trăng sáng ngoài cửa sổ nhỏ.

Nhớ lại tình huống bất ngờ vừa rồi, anh ta cười khẽ: "Chúc ngủ ngon, vị khách thân mến của tôi."

...

Ở một nơi khác, Tống Trần Lí đang đi trong lâu đài.

Đi qua nửa lâu đài, cậu dừng lại rồi chợt nhận ra một điều.

"... Đợi đã, vậy là quản gia vẫn chưa nói cho mình biết tại sao mình đã đi hết các nơi mà vẫn không thể vẽ ra được địa điểm mục tiêu trong tập tranh?"

"Phần duy nhất được vẽ là hành lang. Nếu nói hành lang có gì đặc biệt, thì đó là mình đã gặp một con quái vật ở đó."

Tống Trần Lí nhớ lại nữ hầu gái đi ngang qua mình, suy đoán: "Chẳng lẽ phải gặp quái vật ở những địa điểm này thì mới có thể vẽ ra được? Nhưng đám quái vật dường như đang tránh mình, nếu thế thì mình không bao giờ qua được trò này?"

Khả năng này khiến Tống Trần Lí rất bối rối.

Nhưng là một người lạc quan, cậu nhanh chóng nghĩ ra giải pháp.

"Dù là nữ hầu gái hay những con quái vật khác trong lâu đài này thì đều thuộc về lâu đài. Nếu vậy, chúng chắc chắn phải chịu sự quản lý của quản gia." Tống Trần Lí phát hiện ra một công dụng khác của quản gia, "Hãy để anh ta gọi những con quái vật đó ra làm thêm giờ, chẳng phải vấn đề sẽ được giải quyết sao?"

Càng nghĩ càng thấy hợp lý. Tống Trần Lí quay lại, nhanh chóng trở về phòng ngủ đó.