Chương 24

Giống như tối qua, cậu chạy thẳng đến tìm quản gia, lần này cậu cũng nhanh chóng đi về hướng phòng khách để tìm hai người bạn đồng hành.

Tuy nhiên, khi đi qua tầng một, một mùi thơm ngào ngạt từ hành lang bay tới như một bàn tay đang mời gọi lướt qua mũi Tống Trần Lí.

“Thơm quá.”

Khi vừa thức dậy cậu không cảm thấy gì. Nhưng bây giờ cậu lại đột nhiên thấy đói.

Phải ăn no thì mới có sức mà nghĩ. Tống Trần Lí gật đầu, nhanh chóng thay đổi kế hoạch. Cậu bỏ qua phòng khách và bạn đồng hành đi theo hướng mùi thơm để tìm nguồn gốc.

Không ngờ, quyết định ngẫu hứng này lại đưa cậu đến đúng nơi.

Tống Trần Lí cuối cùng đã đến trước cửa nhà ăn. Cậu mở hé cửa nhìn vào bên trong, thấy một chiếc bàn dài với khoảng chục người đang ngồi hai bên.

Liếc mắt nhìn qua, tất cả đều là những người đồng hành cùng vào phó bản với cậu, mỗi người đều có một phần ăn sáng nóng hổi vừa được dọn ra. Thực đơn sáng nay gồm bánh sừng bò thơm phức và súp kem rau củ, bên cạnh còn có một đĩa giăm bông thái lát kèm theo trứng. Không phải món ăn tinh tế cầu kỳ gì nhưng trong môi trường đầy nguy hiểm này, lại cung cấp đủ năng lượng cho họ.

Còn hai người mà Tống Trần Lí định tìm, bác sĩ và Ngân Lang cũng có mặt đầy đủ ở đây.

Tống Trần Lý: “...” Ăn sáng mà không thèm đi gọi mình, may mà mình tự ngửi thấy.

Cậu mở cửa bước vào, cánh cửa gỗ cũ kỹ phát ra tiếng kêu kẽo kẹt.

Những người trong nhà ăn đang thảo luận gì đó bỗng nhiên dừng lại, tiếng nói chuyện ồn ào lập tức tắt lịm. Phòng ăn trở nên yên tĩnh trong chớp mắt, mọi người cảnh giác nhìn về phía cửa, tay già đời đứng gần cửa nhất liền đứng bật dậy, sẵn sàng chiến đấu hoặc bỏ chạy.

Nhìn rõ người đến là Tống Trần Lí, người kia mới thở phào nhẹ nhõm: “Cậu chưa chết à.”

Đồng đội của anh ta lập tức bịt miệng anh ta lại: “…” Sao lại nói với đại lão như thế! Nghe như đang nguyền rủa người ta í.

Tống Trần Lí không để ý đến sự cố nhỏ này, lúc này cậu chỉ muốn ăn gì đó lấp đầy cái bụng trống rỗng mà thôi.

Ghế quanh bàn ăn vẫn còn nhiều chỗ trống, những người cùng vào phó bản ngồi thành từng nhóm nhỏ, giữa những người lạ với nhau để trống vài chỗ. Chủ nhân lâu đài cũng không hề keo kiệt chút nào, mọi vị trí đều có đĩa thức ăn đầy ắp, chỉ cần chọn một chỗ trống ngồi xuống là có thể ăn ngay.

Tống Trần Lí đi vòng qua bàn, ngồi cạnh bác sĩ và Ngân Lang. Dù sao cũng từng ở chung một phòng, họ khiến cậu có cảm giác quen thuộc hơn những người khác.

Tuy nhiên...

Cậu cắn một miếng bánh và trách móc hai người: “Đi ăn sao không gọi tôi.”

Ngân Lang cảm thấy oan ức vô cùng: “Tôi cũng muốn gọi đấy chứ, nhưng ai biết cậu chạy đi đâu đâu. Phó bản này đầy nguy hiểm, cậu lại không về cả đêm, chúng tôi tưởng cậu chết rồi, sáng nay cũng đi tìm xung quanh nhưng không thấy.”

Bác sĩ và Ngân Lang thực sự đã dậy rất sớm, họ dành rất nhiều thời gian để tìm kiếm người đồng đội thần kỳ đã mất tích cả đêm của mình.

Những người chết trong phó bản thường sẽ “biến mất”, họ không thể tìm thấy người, đành phải chấp nhận và thắp một nén hương trong lòng cho người đồng đội xấu số mới quen này.

Bác sĩ thấy Tống Trần Lí thích súp rau liền đẩy bát của mình sang cho cậu. Sau đó, anh giải thích: “Mỗi phó bản đều có một điểm tập trung mặc định, như trong phó bản này, điểm tập trung là đại sảnh nơi quản gia tiếp đón chúng ta tối qua.”

“Sáng nay đến giờ, chúng tôi tập trung ở đại sảnh, một nữ hầu dẫn chúng tôi đến nhà ăn. Cậu nhớ vị trí này kỹ nhé, sau này đây có lẽ sẽ là điểm ăn cố định.”