Chương 25

“Nữ hầu?” Tống Trần Lí nhớ lại nữ hầu với da thịt khô héo, kẽ răng đầy thịt máu hôi thối, tay cầm miếng bánh bỗng cứng lại, “...Ý anh nói là bộ xương bọc da già nua kia?”

Bác sĩ lắc đầu: “Là nữ hầu bình thường, mặc chiếc váy đen trắng, trông rất dễ thương và trẻ trung.”

Anh nhớ lại lời Tống Trần Lí nói và hiểu ra: “Cậu gặp nữ hầu bộ xương?”

Tống Trần Lí gật đầu. Cậu nhìn chằm chằm thức ăn trước mặt, suy tư một lúc rồi cúi xuống ngửi, trông như hận không thể dùng kính hiển vi để phân tích từng chút một.

Nhưng dù nhìn thế nào, những thứ trước mắt thực sự đều là thức ăn bình thường không bị trộn lẫn chất nhầy kỳ lạ nào cả, nguyên liệu cũng rất bình thường, nấu chín vừa đúng độ, mềm mịn, không giống như được làm bởi nữ hầu kì quái đó.

"…Cứ coi như không phải cô ta làm đi."

Tống Trần Lí thực sự khá đói, cậu nhắm mắt lại ăn hết chỗ bánh mì còn lại và uống hết chỗ súp, mùi vị đồ ăn ở đây thực sự ngon.

Sau khi xua tan cơn đói, Tống Trần Lí lại nhớ đến việc chính cần làm của mình là "nhanh chóng hoàn thành nhiệm vụ, dẫn dụ chủ thần ra để đánh một trận".

Cậu lau tay, nhìn qua những người đang ngồi quanh bàn: "Lúc vào cửa, tôi nghe thấy các người đang thảo luận điều gì đó? Đã thảo luận ra kết quả gì chưa, có thể nói cho tôi nghe được không?"

Thông thường trong các phó bản, mọi người chỉ có một hai đồng đội quen biết, khi qua phó bản thường sẽ tự mình lo liệu, không dễ dàng chia sẻ manh mối quan trọng với bất cứ ai khác.

Nhưng lần này, dù là quái vật hắc ám bỏ chạy lén lút hay chiến tích kinh hoàng của Tống Trần Lí khi sống sót bên ngoài căn phòng suốt đêm, đều khiến mọi người nhận ra sự khác biệt của người này.

Dù sao những gì có thể bàn trong nhà ăn cũng không phải là bí mật quan trọng gì, mọi người lần lượt nói ra những gì họ vừa thảo luận.

Một tân binh mắt đỏ hoe: "Bạn cùng phòng của tôi đã chết, sáng nay tôi thấy xác anh ta ở hành lang, cái xác ấy không còn hình dáng con người nữa mà chỉ còn là một bộ xương."

Tống Trần Lí sững sờ, nhớ lại tối qua sau khi gặp nữ hầu cậu cũng đã thấy cái xác đó ở ngã rẽ hành lang. Ngoài sự tiếc hận, cậu còn hơi nghi hoặc: "Quản gia không nói là ban đêm không được ra ngoài sao."

Ngân Lang bị sặc vì uống canh rau: "Khụ khụ khụ…" Hóa ra cậu cũng biết điều đó.

Tên lính mới nhớ lại sự việc tối qua, tức giận và sợ hãi: "Chính thứ gì đó trong lâu đài đã lừa chúng tôi mở cửa! Trong phòng chúng tôi không có ga trải giường và đệm mà chỉ có một tấm ván giường trần. Lúc đó tôi đang tìm trong tủ quần áo xem có thứ gì có thể thay thế hay không, bỗng nhiên nghe thấy bên ngoài có người gõ cửa, nói là mang ga trải giường tới cho khách."

"Tôi đã hét lên đừng mở cửa nhưng đã muộn mất rồi. Khi tôi lao ra phòng khách, thấy cửa phòng mở toang, bạn cùng phòng của tôi đã biến mất."

Vài người chơi kỳ cựu lặng lẽ nghe: "Người lạ gõ cửa không được mở, điều cơ bản như vậy các cậu cũng không biết sao?"

Bác sĩ và Ngân Lang vốn muốn gật đầu tán thành, nhưng nhớ lại những gì người bạn cùng phòng kỳ diệu của mình đã làm tối qua, họ không khỏi cảm thấy hơi chột dạ. Cuối cùng, họ chỉ có thể im lặng cúi đầu, nhìn chăm chăm vào đĩa thức ăn giả vờ như đang chăm chú chọc vào hạt đậu Hà Lan.

Tên lính mới thì lau nước mắt: "Anh ấy thường xuyên đi công tác, quanh năm ở khách sạn. Lúc đó anh ấy ở ngay cạnh cửa, nghe thấy bên ngoài có "nhân viên phục vụ" nên liền tiện tay mở cửa chứ cũng không nghĩ ngợi gì nhiều…"

Những người chơi cũ: "…"

Dù cái chết thảm thương của lính mới khiến người ta buồn lòng, nhưng sau nhiều lần qua phó bản, họ đã thấy một số kẻ mới chết vì những hành động ngớ ngẩn vô cùng nực cười.

Nguyên nhân cái chết của mấy người này thực sự không có gì để bàn luận, so với chuyện này, mọi người rõ ràng quan tâm hơn đến một việc khác.

"Các cậu có chú ý đến cuốn sổ phác thảo đó không." Một người lấy ra cuốn sổ của mình, "Thứ này có vẻ liên kết với nhau, một khi một trang được điền thì cuốn sổ của những người khác cũng sẽ tự động điền đầy. Bây giờ, chỉ có hành lang gần phòng khách là đã được điền đầy, các cậu có manh mối gì không?"