Chương 26

Nhìn như hỏi mọi người xung quanh, nhưng thực ra, ánh mắt anh ta trực tiếp hướng về Tống Trần Lí: vào sáng nay Bác sĩ và Ngân Lang đã hỏi mọi người xem có ai thấy Tống Trần Lí không, vì vậy họ đều biết tân binh này đã ra ngoài tối qua.

Và bức tranh duy nhất được điền đầy có thể liên quan đến Tống Trần Lí.

Tống Trần Lí lắc đầu: "Ban đầu tôi định hỏi, nhưng không tìm thấy ai."

Bác sĩ: "Vậy cậu có gặp chuyện gì đặc biệt không?"

Tống Trần Lí nhớ lại: "Tôi thấy một nữ hầu già trên hành lang, bà ấy liên tục hỏi tôi có muốn ăn khuya không. Khi tôi từ chối, bà ấy rất tức giận và muốn lao đến cắn tôi."… rồi lại vì dính phải máu của tôi mà chạy mất dạng.

Nhưng câu cuối cùng đó Tống Trần Lí do dự không dám nói ra. Cậu còn nhớ mình cần phải làm pháo hôi, và điều này rõ ràng không phải là kịch bản mà một pháo hôi nên nhận.

Vì vậy, cậu đổi lời: "Nhưng bà ấy không cắn được tôi, sau đó bà ấy bỏ đi."

Mọi người: "…"

…Cảm giác như cậu đã bỏ qua một bước rất quan trọng.

Nhưng với lai lịch không rõ của Tống Trần Lí, không ai dám hỏi kỹ. Mọi người chỉ có thể giả vờ không nhận ra lỗ hổng to đùng trong lời nói của cậu, tiếp tục hỏi những điều mà Tống Trần Lí sẵn lòng chia sẻ: "Rồi sao nữa?"

Tống Trần Lí: "Sau đó, tôi muốn điền đầy các khung vẽ nên tôi đã đến những nơi khác. Nhưng ngoại trừ hành lang ra thì không có vị trí nào khác có phản ứng, cuốn sổ vẽ tranh như bị hỏng vậy.”

"Tôi nghĩ chắc chắn là có cái bug gì đó nên đã tìm cách gặp quản gia. Mặc dù quản gia đã giải đáp một cách nghiêm túc cho tôi, nhưng ông ta dường như quên trả lời câu hỏi ban đầu của tôi."

"Ông ta giải đáp nghiêm túc ư?!" Vài người chơi kỳ cựu không thể kiềm chế sự phấn khích: NPC hướng dẫn thường chỉ cung cấp một chút thông tin cần thiết và hầu như không nói lời nào trong các tình huống khác chúng cũng không cung cấp manh mối quan trọng nào cho người chơi cả. Nhưng Tống Trần Lí lại có thể moi ra một số thông tin từ chúng.

"Cậu đã làm thế nào..." Ngân Lang ngạc nhiên thốt lên, nói được nửa chừng thì anh ta nhận ra rằng dù mình có hỏi Tống Trần Lí cách tra hỏi NPC thì bản thân mình cũng không học được.

Thế nên anh ta hỏi sang chuyện khác: "Quản gia đã nói gì?"

Dù chỉ là một chữ thì cũng nhất định là manh mối cực kỳ quan trọng.

Tống Trần Lí suy nghĩ kỹ lưỡng: “Anh ta nói cuốn sổ tay này không thể dùng bút để tô mà chỉ có trải nghiệm thật sự của chúng ta mới có thể điền đầy nó. Khi điền đầy, nó sẽ trở thành bằng chứng để chúng ta rời đi."

Một nhóm người như những tín đồ nghe kinh thánh, lắng nghe từng chữ một, sợ rằng bỏ lỡ dù chỉ một dấu chấm câu.

Rồi trong lòng họ dâng lên một chút nghi vấn.

Mọi người: "Hai câu này..."

Có vẻ như bất kỳ người chơi kỳ cựu nào chỉ cần quan sát môi trường xung quanh và suy nghĩ logic một chút cũng có thể đoán ra?

Đầu tiên, "sổ tay không thể dùng bút tô, phải dùng trải nghiệm để điền đầy" - trong một trò chơi vô hạn liên quan đến sống chết như vậy thì thứ được kiểm tra rõ ràng không phải là kỹ năng vẽ của mọi người. Một nhóm người cầm sổ tay vẽ tranh, vẽ xong là có thể rời đi thì ngay cả người ngốc cũng không tin.

Hơn nữa, bức tranh trong hành lang đêm qua gần như đồng thời xuất hiện trong sổ tay của tất cả mọi người nó rõ ràng là không được tô bằng bút, chỉ có thể được điền thông qua việc khám phá của người chơi. Câu đầu tiên của quản gia dường như là một câu vô nghĩa.

Còn câu sau...