Chương 28

May mắn thay người đồng đội mới này đôi lúc vẫn khá đáng tin cậy. Tống Trần Lí thậm chí nhớ vô cùng rõ việc này, cậu chắc chắn: "Là cuốn sổ vẽ bị điền đầy trước sau đó người hầu gái mới xuất hiện từ phía đối diện tôi."

Vài người có kinh nghiệm đổi sắc mặt, mặt họ hơi tái nhợt.

Tống Trần Lí cảm nhận được sự thay đổi trong không khí, hơi nghi ngờ: "Sao vậy?"

Những người kỳ cựu trông có vẻ không có tâm trạng để nói chuyện.

Bác sĩ cũng cảm thấy hơi bất an, nhưng nghe Tống Trần Lí hỏi thì anh vẫn tỉnh táo giải thích: "Từ trải nghiệm của cậu thì cậu chỉ đơn thuần đi qua khu vực được đánh dấu trên sách vẽ, điều này không thể điền đầy khu vực đó vào sổ. Muốn điền đầy sổ vẽ chắc chắn có một số điều kiện cụ thể nào đó.”

"Một khả năng là cần gặp quái vật trong khu vực đó, giống như cậu đã gặp người hầu gái ấy. Và khả năng tồi tệ nhất là... cần một mạng sống."

Tống Trần Lí nhớ lại bộ xương nằm ở góc khuất: "Ý của anh là, ô "Hành lang" trong cuốn sổ vẽ được điền đầy không phải vì tôi, mà vì người hầu gái đã gϊếŧ một người trước khi gặp tôi?"

Bác sĩ gật đầu.

Những người mới bên cạnh bàn ăn rùng mình. Tối qua khi mới đến đây, mặc dù hoảng sợ nhưng vì môi trường thay đổi quá lớn họ luôn có cảm giác như đang mơ chứ không chân thực chút nào cả.

Nhưng bây giờ, sau một đêm ở trong lâu đài thêm vào đó họ đều đã nhìn thấy thi thể đồng loại trong phòng khách cách đó không xa. Cảm giác mạng sống bị nuốt chửng từng chút một này đủ để làm những người yếu đuối sụp đổ.

Ngân Lang không thích bầu không khí bi thảm này, anh không kiên nhẫn mở miệng: "Lâu đài này diện tích rất lớn, có chín chỗ cần điền mà chúng ta có tổng cộng mười hai người. Tỉ lệ tử vong là 3/4, mặc dù trước đây cũng thường xuất hiện trường hợp như vậy nhưng đó đều là những tổn thất không thể tránh khỏi khi thực lực của chúng ta không đủ, chưa bao giờ có phó bản nào buộc chúng ta phải chết bao nhiêu người.”

"Vì vậy Quân Thành vừa nói, "dùng mạng sống để điền cuốn sổ vẽ" chỉ là khả năng tồi tệ nhất. Tình huống có khả năng hơn là quá trình khám phá không cần người phải chết mà chỉ cần kích hoạt quái vật rồi trốn thoát là có thể điền đầy sách vẽ - hãy lấy lại tinh thần, đừng mắc những lỗi như "mở cửa cho người lạ vào ban đêm" nữa, chúng ta có đủ cơ hội để sống sót đến cuối cùng."

Ngân Lang nói những lời này là để an ủi những người mới đang lo lắng bất an.

Không ngờ khi anh vừa dứt lời, những người mới vẫn còn cố gắng giữ bình tĩnh nhưng giọng đã run lên: "Tỷ lệ tử vong cao nhất là 3/4?!!"

"......" Ngân Lang, "Đó không phải là điểm quan trọng, điểm quan trọng là..."

"A——!!!" Cuối cùng có người không chịu nổi áp lực mà kêu lên một tiếng, ôm đầu khóc rống.

Ngân Lang: "......"

Bác sĩ đưa một tờ giấy cho người đang khóc lóc thảm thiết kia sau đó phải quay lại an ủi đồng đội đang đầy vẻ bối rối: "Thực ra khóc lớn và hét to đều là cách để giải tỏa áp lực. Biết sự thật rồi thì sau này họ sẽ càng cẩn thận hơn."

Bên cạnh, Tống Trần Lí cầm bát súp rau mà bác sĩ đưa cho uống một ngụm cho ấm áp, rồi cúi đầu liếc nhìn sợi chỉ đỏ quấn quanh thân thể mình.

Những sợi chỉ đỏ ép cậu phải đi theo cốt truyện này mặc dù khó chịu, nhưng chúng dù sao cũng xuất phát từ Chủ Thần. Tống Trần Lí ở bên những thứ này lâu cũng lọc ra được một chút xu hướng mà ý thức thế giới mong đợi.