Chương 29

Nói cách khác, cậu có thể thấy trước một số "tương lai" sắp xảy ra.

Ngân Lang và bác sĩ đã từng vượt qua những phó bản đầy rẫy nguy hiểm, có lẽ họ không nghĩ rằng cái tỷ lệ tử vong 3/4 lần này cũng bao gồm một trong số họ.

——vốn dĩ, sau khi vượt qua phó bản này thì bác sĩ và Ngân Lang có thể tích đủ số điểm và cùng nhau rời khỏi thế giới Chủ Thần tàn khốc này.

Nhưng Chủ Thần vô cùng xảo quyệt, rõ ràng nó sẽ không thực sự để người chơi rời đi.

Vì vậy trong phó bản lần này, bác sĩ không may dính phải một cơ quan chắc chắn phải chết. Sau khi kết thúc phó bản, Ngân Lang từ bỏ cơ hội rời khỏi không gian Chủ Thần, định tích thêm điểm để hồi sinh bạn bè.

Qua từng phó bản nguy hiểm trùng trùng, Ngân Lang thực sự tích đủ điểm, kịp thời cứu bạn trước khi linh hồn bác sĩ bị tiêu hủy. Nhưng cuối cùng vì tiêu tốn quá nhiều điểm, tốc độ tăng sức mạnh không kịp với tốc độ nâng cấp của phó bản, hai người cùng nhau chết trong phó bản.

"Nghe có vẻ rất thảm. Nhưng ngược lại đây cũng là cơ hội tốt của mình." Tống Trần Lí âm thầm nghĩ:

"Vì bác sĩ và Ngân Lang đã đủ điểm nên chỉ cần hai người họ cùng nhau sống sót rời khỏi phó bản này, hai người đó sẽ theo kế hoạch ban đầu là dùng điểm đổi cơ hội rời khỏi không gian Chủ Thần.”

"Lúc đó dù là thực hiện nghĩa vụ hay là thử tiêu diệt, Chủ Thần nhỏ sẽ không thể tránh khỏi việc phải tương tác với hai nhân vật chính. Lúc đó mình có thể..."

Bác sĩ đang an ủi mọi người, bỗng cảm thấy xung quanh như có một chút sát khí.

Anh theo phản xạ nhìn về phía Ngân Lang, nhưng Ngân Lang vẫn đang trong cơn bối rối, không hề tỏa ra hơi lạnh.

Bác sĩ lại quay đầu nhìn Tống Trần Lí. Nhưng thấy người mới này chỉ đang yên lặng uống súp rau, vừa uống vừa đăm chiêu, trông rất yên tĩnh và ngoan ngoãn chứ không hề dính dáng đến hai chữ "sát khí" gì cả.

Bác sĩ: "......" Chẳng lẽ là ảo giác?

Anh không bận tâm đến chuyện huyền bí này nữa, thu hồi ánh mắt, hắng giọng: "Càng sớm rời khỏi phó bản, càng ít người chết - mọi người hãy ăn cơm trước đi, ăn xong chia thành các nhóm rồi đi đến các địa điểm được đánh dấu trên sổ vẽ xem tình hình."

Mặc dù biết bước tiếp theo nên đi đến các địa điểm để khảo sát, nhưng tối qua quản gia đã không dẫn họ tham quan tòa lâu đài này. Đối với mọi người, bây giờ ngoài phòng khách và nhà ăn thì tất cả các nơi khác đều vô cùng mù mờ, họ thậm chí không biết các địa điểm được đánh dấu trong cuốn sổ ở đâu.

Trong lâu đài, tất cả các cầu thang và hành lang đều không có người canh giữ, tòa nhà cổ kính này dường như hoàn toàn mở rộng vòng tay với họ. Nhưng càng như vậy mọi người lại càng không dám hành động một cách dễ dàng - thay vì từ “vòng tay” dịu dàng, tòa lâu đài này giống như một cái miệng đang há to đầy ác ý.

Một nhóm người thảo luận một lúc, giọng nói dần dần hạ xuống dường như đã có kết luận nào đó.

Rất nhanh, họ quay đầu lại, đồng loạt nhìn về một góc bàn ăn.

Ở cuối tầm nhìn, có một người đang cầm cái nĩa bạc cố gắng xiên hạt đậu hà lan cuối cùng trong khay thức ăn.

Tống Trần Lí đang chăm chú ăn cơm, bỗng nhiên phát hiện mọi người đều quay qua nhìn mình. Chiếc nĩa trong tay cậu dừng lại một lúc, ngơ ngác nhìn lại: "...?"