Chương 30

“Trước tiên từ cầu thang này đi lên sau đó đi thẳng về bên phải, đi đến cuối cùng thì xuống một đoạn cầu thang gỗ, bên trái là hầm rượu.” Tống Trần Lí vừa nói vừa vẽ, cuối cùng cậu đặt bút xuống, cầm tờ giấy ghi chú trước mặt lên nhẹ nhàng vẫy, như vừa hoàn thành một tác phẩm nghệ thuật tuyệt vời.

Trên tờ giấy ghi chú, là bản đồ lộ trình mà cậu đã vẽ ra dựa trên trải nghiệm của mình tối qua. Nhìn vào lượng thông tin khổng lồ trên đó, Tống Trần Lí cảm thấy rất hài lòng, gật đầu nhẹ: “Được rồi, những nơi tôi đã đi tối qua là như vậy.”

Mọi người im lặng nhìn tờ giấy đó.

Một lúc lâu sau, có người cẩn thận hỏi: “Ờm, có một số kí hiệu tôi không hiểu lắm. Người que vẽ ở điểm xuất phát kia là quản gia sao?”

Tống Trần Lí ngạc nhiên nhìn anh ta một cái, lắc đầu bất lực: “Quản gia liên quan gì tới chuyện này? Đây là bức tượng đá bên cạnh sảnh lớn, anh nhìn xem, tôi còn vẽ cả đế - tôi khá giỏi về hội họa, các chi tiết cần có đều đã vẽ vào, khi các anh tham khảo bản đồ này thì nhớ đừng bỏ sót thông tin.”

Người hỏi nhìn kỹ, mới phát hiện dưới chân người que quả thật có một đường ngang, bên dưới đường ngang còn có hai giá đỡ có vẻ đó là đế của bức tượng.

Chỉ là cặp giá đỡ tròn ngắn đó thực sự quá giống hai bánh xe, người bên cạnh anh ta lẩm bẩm: “May mà anh hỏi, tôi còn tưởng đây là quản gia đang đứng trên một chiếc ván trượt. Tôi vừa định khi tìm kiếm sẽ bắt đầu từ những đồ trang trí hiện đại cơ.”

Người hỏi: “...” Thực ra tôi cũng nghĩ thế...

Bác sĩ ban đầu định giúp Tống Trần Lí nói đỡ, ghé lại xem bản đồ một chút rồi lại không biết bắt đầu từ đâu.

Cuối cùng chỉ đành hỏi Tống Trần Lí: “Hay là cậu thêm chút chú thích bằng chữ bên cạnh các ký hiệu đó đi? Bản đồ thông thường đều có hình và chữ, như vậy mới chuyên nghiệp.”

Tống Trần Lí nghe thấy từ “chuyên nghiệp” xong thì suy nghĩ một lúc, cậu bị thuyết phục: “Được thôi, mặc dù thêm chữ có chút phá hỏng vẻ đẹp của toàn bộ bức tranh, nhưng dù sao cũng là để làm bản đồ, ưu tiên tính thực dụng vậy.”

Cậu cầm bút lên và bắt đầu ghi chú.

Mọi người thở phào nhẹ nhõm.

...

Bản đồ kỳ lạ kèm thêm một số chữ không liên quan đến hình ảnh, trông càng kỳ quái hơn.

Ngân Lang thấy mọi người có vẻ muốn nói lại thôi, dùng bút gõ nhẹ lên bàn, nhắc nhở họ quay lại thực tế: “Không được yêu cầu nhiều như vậy, miễn sao hiểu được là được rồi.”

Trong lúc nói, anh lấy tờ giấy ghi chú trên bàn, xé thành vài mảnh giấy có kích thước bằng nhau sau đó viết lên các địa điểm trong cuốn sổ.

“Mức độ nguy hiểm của mỗi địa điểm đều chưa biết, còn có một số nơi Tống Trần Lí chưa đi qua nên chưa được đánh dấu trên bản đồ, hôm nay chúng ta sẽ bắt đầu từ những nơi cậu ấy đã đi qua trước.”

Ngân Lang gấp các mảnh giấy thành những mẩu nhỏ cùng kích thước: “Rút thăm quyết định nơi tìm kiếm, hai đến ba người một nhóm, không được hành động một mình. Ngoài ra, khi đến nơi thì nhớ giữ khoảng cách nhất định với nhau - nếu có chuyện bất trắc, ít nhất cũng phải đảm bảo có một người có thể chạy thoát để báo tin.”

“... Bất trắc? Chỉ có một người chạy thoát?” Những người mới lại một lần nữa nhớ đến thi thể họ nhìn thấy sáng nay. Cái chết thảm khốc dường như dự báo tương lai của họ, tâm trạng của họ ngay lập tức suy sụp.

Bác sĩ an ủi: “Đừng lo lắng, có một số phó bản ngay cả khi toàn là người mới thì tỷ lệ sống sót cũng rất cao, chỉ cần ứng biến linh hoạt cũng không khó để rời đi an toàn.”

Thay vì bị trạng thái căng thẳng tra tấn khiến họ không thể hành động thì điều tốt hơn là tin rằng đây là một phó bản có độ khó thấp, có lẽ sẽ có thể vượt qua dễ dàng.

...