Chương 35

Thang rơi xuống đất, hai người lại treo lơ lửng trên tường một cách nguy hiểm.

Ngân Lang cố gắng nắm chặt người này, không kìm được nói: "Đừng dùng nhiều sức thế chứ! Bảo cậu lắc chứ không phải bảo cậu phá nó!"

Tống Trần Lý bị anh ta nắm cổ áo, lắc lư treo lơ lửng giữa không trung, vô tội tự bào chữa: "Là do tòa lâu đài này thiết kế không ổn, nhẹ nhàng chạm vào cũng rơi, anh nhìn xem mấy cây thang trước đó thì chẳng sao cả."

Ngân Lang không nói thêm gì: Việc giữ mình ổn định trên bức tường không có điểm tựa đã rất khó khăn mà giờ anh còn phải dùng một tay nắm giữ Tống Trần Lý.

Thang phía dưới rơi xuống từng đoạn như hiệu ứng domino, nửa thân tháp ngay lập tức mất đi chỗ có thể đứng, bây giờ họ chỉ còn cách tiếp tục leo lên. Nhưng cửa sổ phía trên vẫn còn cách họ tận bảy, tám mét.

Có thang, khoảng cách này chỉ cần leo vài bước là đến. Nhưng với tình trạng hiện tại của họ, muốn leo vào cửa sổ đó thật khó như lên trời.

Tống Trần Lý đột nhiên nhớ ra điều gì, cố gắng quay đầu nhìn xuống dưới.

Khi nhìn thấy mặt đất cậu thở phào nhẹ nhõm: May quá, bác sĩ không bị thang rơi trúng, tên có kinh nghiệm này rõ ràng cũng biết rõ nguy hiểm của những vật rơi từ trên cao xuống nên đã rút lui từ sớm khi phát hiện có vấn đề. Giờ bác sĩ đang đứng ở nơi không có khả năng bị rơi trúng, ngẩng đầu nhìn lên tháp lo lắng suy nghĩ cách giúp họ.

Nhân vật chính dưới đây rất an toàn, nhưng nhân vật trên này trông lại không ổn lắm.

Tống Trần Lý cũng nhận ra tình cảnh khó khăn của Ngân Lang, cậu nghĩ một lúc rồi đưa ra một chút gợi ý: "Hay anh thả tay đi, tôi rơi từ độ cao này xuống chắc không sao."

Ngân Lang sững sờ. Nếu không phải lo cho Tống Trần Lý mà chỉ có một mình anh, thì chắc chắn anh có thể dễ dàng leo lên cửa sổ, hoàn thành việc tra xét ở nơi này.

Anh ngạc nhiên nhìn người mới này, xác nhận: "Thật sự không sao?"

Tống Trần Lý nghĩ một lúc, thành thật nói: "Có thể sẽ thành bánh, nhưng mà—"

"……"

Chưa nói hết câu, cánh tay Ngân Lang định buông ra lại nắm chặt cổ áo cậu.

Tống Trần Lý bị siết chặt đến mức nghẹt thở, câu sau không kịp nói: Nhưng mà đặt cái bánh này ở đâu đó phơi vài ngày, chắc sẽ tự lành lại—cơ thể này trong thế giới này chỉ có một phần nhỏ sức mạnh của cậu, nhưng dù vậy đi chăng nữa thì cậu cũng khó mà thực sự chết.