Chương 7

Cậu thở dài một cái, kéo lê con quái vật này: "Thôi thì, theo kế hoạch ban đầu vậy, chúng ta cùng nhau đi tìm lối ra ở cuối sương mù."

Tống Tống Trần Lí kéo lê con quái vật, tiếp tục đi thẳng về phía trước, muốn tìm kiếm ranh giới của thế giới nhỏ vô hạn này.

Ban đầu cậu nghĩ rằng mình sẽ phải đi rất xa trong màn sương mù này. Nhưng không ngờ chỉ mới đi một vài bước, sương mù phía trước đã dần mờ đi như đã đến bờ.

Bờ của màn sương đen, có thể mơ hồ nhìn thấy hàng ngàn hình người chen chúc lại với nhau.

Tống Tống Trần Lí nhẹ nhõm thở phào: "Chẳng phải là có lối ra đây à." Còn kiếm được đám người hình thù kỳ quái, cũng giống mô giống dạng đấy chứ.

Cậu cài lại tay áo, chuẩn bị xua đuổi những con quái hình người này, xem lối ra thật sự như thế nào.

Tuy nhiên khi càng ngày càng gần bờ, Tống Tống Trần Lí bất ngờ phát hiện những con "quái vật hình người" này, dường như rất quen mắt.

Tống Tống Trần Lí: "..." Chờ chút, với số lượng người này, có vẻ như chúng là đám đồng đội vừa rồi của mình?

Tống Tống Trần Lí ngẩn ngơ một lúc, bỗng nhận ra không biết từ lúc nào, phương hướng đã bị đảo lộn - cậu cứ tưởng mình luôn đi xa dần, nhưng thực ra trong lúc đó đã vô thức đổi hướng và quay lại phó bản.

...Ý tưởng xuyên qua màn sương đen để hoàn thành nhiệm vụ một cách nhanh chóng đã tan vỡ.

Tống Tống Trần Lí thất vọng tràn trề, nhưng nhanh chóng lấy lại tinh thần.

“Nếu không thể nhanh chóng hoàn thành nhiệm vụ, thì có vẻ như mình phải tìm lối ra từ trong phó bản trước.” Tống Tống Trần Lí không chịu bỏ cuộc, sắp xếp lại suy nghĩ, “Làm thêm một số việc mà pháo hôi cần làm, cố gắng gỡ bỏ nhiều hạn chế trên người chút rồi hoàn thành nhiệm vụ theo cách bình thường. Tuy rằng chậm một chút, nhưng lại rất chắc chắn.”

Nghĩ vậy, Tống Tống Trần Lí nhìn vào nhánh cây dài đang đung đưa trước mặt mình như đang chỉ đường rồi đưa tay nắm lấy đầu nhánh cây - lạc đường trong sương đen, phải nhờ đồng đội chỉ đường mới có thể ra ngoài, việc này cũng có thể coi là hành vi của pháo hôi.

......

Cách đó vài mét.

Bác sĩ cầm nhánh cây, đang quơ trong màn sương đen dày đặc, hy vọng có thể tình cờ kéo được tấm thiệp mời rơi ra từ người Tống Tống Trần Lí.

Ai ngờ chưa kéo được thiệp mời, anh đột nhiên cảm thấy đầu kia của nhánh cây bị thứ gì đó nắm chặt.

“!” Bác sĩ lập tức cảnh giác, “Có vẻ như quái vật đã nắm lấy nhánh cây! Lùi lại!”

Cả nhóm người hoảng loạn lùi lại, căng thẳng nhìn chằm chằm vào cái bóng đen đang dần hiện rõ.

- Đó là một con quái vật cực kỳ đáng sợ, thoạt nhìn như người, nhưng bên trái cơ thể lại mọc một khối u thịt khổng lồ cao gần nửa người. Khi nó tiến gần đến rìa sương mù, quái vật dần hiện ra hình dạng kinh khủng, đó là một...

...Một...

...Một người sống?

“Là cậu?” Bác sĩ đã trải qua quá nhiều sóng gió trong phó bản nhưng lúc này cũng không thể kiềm chế được sự kinh ngạc toát lên trong giọng nói, “Cậu vẫn còn sống?!”

Chàng trai tóc bạc bên cạnh kéo anh lùi lại, nhìn chằm chằm vào tay trái của Tống Tống Trần Lí, xem xét người mới kỳ lạ này: “Cái quái gì đang ở trên tay cậu vậy?”

Tống Tống Trần Lí: “Có thể là con quái vật mà các anh nói.”

Mọi người: “?”

Tống Tống Trần Lí cúi đầu nhìn con quái vật trong tay mình, góc nhìn này cũng khiến cậu nhìn thấy những sợi tơ đỏ dày đặc trên người mình.

Cậu ngẩn ra, chậm chạp nhớ lại rằng mình cần phải giả làm pháo hôi để gỡ bỏ hạn chế.

Vì vậy, Tống Tống Trần Lí ném con quái vật sang một bên, cố gắng giải thích: “Trong sương đen xảy ra một số biến cố, loại quái vật này trở nên cực kỳ yếu ớt, hoàn toàn không thể động đậy. Tôi chưa từng thấy giống loại này nên không kiềm chế được nhặt một con.”