Chương 5: Cậu bé nghèo hèn

"Bà ngoại, bà đừng lo lắng. Với năng lực của cháu trai bà, tìm được người rất đơn giản. Bà đừng lo lắng, điều quan trọng nhất bây giờ là bà phải chăm sóc sức khỏe thật tốt. Chuyện lần này tuyệt đối không xảy ra nữa."

Vương Nhất Hạt an ủi bà ngoại, tình trạng của bà không được kích động nữa.

Đợi tâm trạng của bà ngoại dần dần ổn định trở lại, rồi bà chìm vào giấc ngủ.

Sau khi Vương Nhất Hà đắp chăn cho bà ngoại, anh quay người đi ra ngoài gọi điện thoại, sau đó đi đến bàn y tá.

"Chào anh, anh có cần gì nữa không?"

"Xin chào, tôi có thể hỏi một chút về người đã đưa bà tôi đến bệnh viện không?" Vương Nhất Hạt nhẹ nhàng hỏi.

Anh ấy rất ý thức được ưu điểm ngoại hình, khi cười, đường cong của lông mày và khóe miệng có thể khiến người ta dễ chịu.

Anh muốn biết tên và tung tích của cô gái kia, nhưng anh biết rõ hơn rằng trong thời đại ngày nay, làm việc tốt rất khó, có một số người không để lại tên và số điện thoại để tránh bị tống tiền.

Vì vậy, anh ấy đã sẵn sàng để đi tìm cô.

Y tá nhìn Vương Nhất Hạt, nghĩ tới thái độ lúc nãy của bà cụ trong phòng bệnh, cô đoán họ không phải loại người chuyên tống tiền người khác, nhìn mặt thì cũng không phải hạng người hèn hạ.

Y tá trước đó nhìn Diệp Vô Ưu trả viện phí, biết 30.000 tệ không dễ gì kiếm được, Vương Nhất Hạt vẫn cần phải trả lại số tiền này.

"Đây là số điện thoại của cô gái đó, nhưng tôi vẫn phải nói, cô gái đó là một cô gái tốt. Thưa anh, anh...."

Cô y tá ngập ngừng nói, nhưng cô hiểu rằng quý ông này hình như xuất thân từ một gia đình giàu có nên chắc chắn không thiếu tiền.

Vốn là y tá, lẽ ra cô không nên nói những lời này, nhưng khi nhìn thấy chân cô gái đó thậm chí còn thiếu cả giày, cô ấy đã gặp đủ xui xẻo rồi nên không muốn cô gặp thêm bọn tống tiền.

"Cảm ơn. Tôi chỉ muốn cảm ơn cô ấy. Gia giáo của tôi rất nghiêm khắc và tôi sẽ không bao giờ làm điều như vậy."

Vương Nhất Hạt hiểu những lời nói tử tế của y tá, nhưng anh chắc chắn không phải loại người như vậy.

"Tôi có thể xem camera giám sát của bệnh viện không?" Để tránh nhầm lẫn danh tính, Vương Nhất Hạt muốn xem diện mạo của cô.

Suy cho cùng, những thứ như số điện thoại không phải là hoàn toàn chắc ăn.

Sau khi có được thông tin mong muốn, Vương Nhất Hạt đã sẵn sàng đi tìm ân nhân của mình.

Ngày hôm sau.

Từ sáng sớm, Vương Nhất Hạt đã chuẩn bị quà, mang theo tiền mặt, mặc vest để trông trang trọng hơn.

Dẫu sao, vị tiểu thư đó đột nhiên bỏ ra 30.000 nhân dân tệ để giúp bà ngoại của anh trả viện phí. Một cô gái ở tuổi đôi mươi, trong chốc lát bay mất nhiều tiền như vậy chắc chắn sẽ bị người trong nhà nói, vì vậy, anh đặc biệt mặc lịch sự một chút, để tạo ấn tượng tốt với gia đình cô ấy.

Sau khi chuẩn bị xong, Vương Nhất Hạt trước tiên đến bệnh viện nói với bà ngoai một tiếng, sau đó lái xe đến khu biệt thự mà anh tìm được.

Vương Nhất Hạt rất nhanh đã đến khu biệt thự, nhìn những căn biệt thự, anh có tầm nhìn bao quát, khung cảnh trang nhã, những căn biệt thự trang nhã mang phong cách nông thôn nằm rải rác giữa những hàng cây xanh tươi, đặt mình trong đó, anh cảm giác như được tránh xa sự hối hả nhộn nhịp của thành phố, thật yên tĩnh.

Nhìn thấy địa điểm thực tế, Vương Nhất Hạt có thể nhận ra gia đình cô gái này khá khá giả, sau đó lại lo lắng quà mà mình chuẩn bị sẽ không đủ.

Những việc này anh chưa từng làm qua, lần này anh đặc biệt chọn lọc một số loại thuốc bổ đắt tiền hơn, hy vọng đủ tiêu chuẩn.

Vương Nhất Hạt đến trước cửa phòng bảo vệ trong khu biệt thự và gõ cửa sổ.

“Chú ơi, đây có phải là biệt thự Hải Loan không?"

"Đúng rồi, cậu đang tìm ai vậy? Chàng trai trẻ."

"Tôi đang tìm nhà họ Diệp, họ có ở đây không?"

"Diệp gia, ở đây có hai Diệp gia, cậu đang tìm Diệp gia nào?"

"Chú có biết Diệp Vô Ưu của Diệp gia không?"

"Diệp Vô Ưu?" Người chú nghe cái tên này có vẻ trầm ngâm, như thể không nhớ ra đó là ai."

"Ồ, tôi biết rồi, tôi nhớ rồi, cậu đang tìm cô gái nhà họ Diệp đó phải không?"

“Vâng, gia đình cô ấy làm kinh doanh bất động sản.”

"Ồ, là cô ấy, nhưng tôi không thể cho anh vào. Biệt thự này toàn là người giàu có. Anh không phải là người ở đây nên không vào được."

Người chú xua tay không cho Vương Nhất Hạt vào.

"Chú, con thì không thể, nhưng bạn của con thì có thể. Chú xem cái này đi." Vương Nhất Hạt đã nghĩ đến điều này rồi, anh lấy ra thẻ ra vào mà mình đã chuẩn bị trước.

Ông chú lấy thẻ vào kiểm tra kỹ rồi đem ra máy gần đó quẹt, quả nhiên là thành công.

“Vậy cậu vào đi.” Ông chú thấy anh là người ở khu biệt thự nên mới cho anh vào.

"Cảm ơn chú."

Vương Nhất Hạt nhận lại thẻ ra vào, quay người đi vào xe, lái vào khu biệt thự.

Vương Nhất Hạt lái xe đi một vòng quanh khu biệt thự, nhưng anh không biết đâu mới là nhà họ Diệp.

Không còn cách nào khác ngoài quay lại và hỏi ông chú ở ngoài cổng.

Ông chú chỉ cho anh địa điểm, cuối cùng anh cũng tìm được nhà của Diệp Vô Ưu.

Vương Nhất Hạt đỗ xe, xuống xe, chỉnh lại quần áo, bộ quần áo không vừa với anh, vì đây không phải là quần áo của anh, anh mới đến Hải Thị, còn nhiều thứ chưa chuẩn bị xong, chỉ đành phải mượn quần áo từ bạn học cũ để mặc.

Ngay cả chiếc xe này cũng là mượn của cậu ta, những chiếc xe trong gara đều có màu sắc rất lòe loẹt nên anh đành phải chọn chiếc Volkswagen rất cũ này, không biết qua tay bao nhiêu người rồi.

"Khụ khụ." Vương Nhất Hạt ho hai tiếng, hắng giọng rồi bước tới gõ cửa.

"Xin chào, cho hỏi đây có phải là Diệp gia không?"

"Anh là ai?" Một người hầu nhanh chóng chạy tới hỏi.

"Tôi tới đây để gặp cô Diệp tiểu thư. Cô ấy có ở đây không?"

"Anh muốn tìm vị tiểu thư nào?" Người giúp việc có chút mơ hồ, là đại tiểu thư hay là nhị tiểu thư?

Bình thường người đến Diệp gia đều tìm đại tiểu thư, nhưng thường những người đến đây đều là những người giàu có hoặc quyền quý, nhưng người đàn ông trước mặt tuy rất đẹp trai nhưng lại không giống một người giàu có, vì vậy người hầu có chút bối rối.

"Diệp Vô Ưu tiểu thư." Vương Nhất Hạt lịch sự trả lời.

"Diệp Vô Ưu?" Người hầu sửng sốt, có chút ngơ ngác, không biết trả lời thế nào.

“Có chuyện gì thế?” Đang lúc người hầu chưa biết phải làm sao thì giọng nói của Ninh Thanh Tiêu từ phía sau vang lên.

"Phu nhân, vị tiên sinh này tới tìm gặp nhị tiểu thư." Người giúp việc lập tức cuối đầu đáp.

"Đến tìm Vô Ưu à, có chuyện gì? Gần đây nó ra ngoài không tiện, cứ nói cho tôi biết, tôi là mẹ của nó."

Ninh Thanh Tiêu cười nói, trong tay cầm một con gấu bông nhỏ, phía sau có người hầu cầm ô.

"Hôm qua Diệp tiểu thư đã cứu bà ngoại tôi lúc trên đường. Hôm nay tôi đặc biệt đến đây để cảm ơn Diệp tiểu thư. Không biết có thể cho tôi gặp cô ấy được không."

Vương Nhất Hạt mặc dù không hiểu nội bộ quan hệ trong Diệp gia, nhưng khi nhìn thấy người hầu vừa rồi nhắc đến tên Diệp Vô Ưu lại có chút kinh ngạc. Làm anh cảm thấy có chút kỳ lạ.

Anh cũng xuất thân từ một gia đình giàu có, tuy rằng sẽ không nhúng tay vào những chuyện như này nhưng anh vẫn hiểu rõ, những gia đình giàu có không phải là hoàn toàn "sạch sẽ", mỗi gia đình giàu có đều luôn có một số thứ "bẩn thỉu" trong đó. Vì vậy anh quyết định đích thân đến nói chuyện với Diệp Vô Ưu.

"Ồ, thật sao? Vương ma, đi, đi gọi nhị tiểu thư ra đây, nói có người đang tìm cô ta."

Ninh Thanh Tiêu dường như luôn là người nói nhiều trước mặt người ngoài, cho nên khi Vương Nhất Hạt từ chối lời đề nghị của bà ta, bà ta không hề tức giận mà trong lòng cảm thấy rất không thoải mái.

Sau khi Vương Nhất Hạt nhìn thấy có người đi mời Diệp Vô Ưu liền xoay người đi ra xe lấy quà.

Quần áo khi đi có chút chật, rất khó cho việc đi lại, Vương Nhất Hạt đưa tay ra kéo anh không quan tâm, nhưng Ninh Thanh Tiêu đứng đằng sau anh lại có thể nhìn rõ, khi bà ta nhìn thấy bộ đồ không vừa vặn, bà ta chưa hiểu chuyện gì đang xảy ra. Ngay cả bộ đồ cũng là đồ mượn, sợ là con nhà nghèo. Nhìn chiếc xe kia không biết đã cũ kỹ từ bao nhiêu năm rồi, lại là một chiếc Volkswagen, cũng không phải Audi bình thường, Ninh Thanh Tiêu có chút chán ghét.

Người đàn ông trước mặt chỉ là một cậu bé nghèo khổ, đến để nói lời cảm ơn thì lấy đâu ra đồ quý giá mà tặng, thái độ của Ninh Thanh Tiêu đột nhiên thay đổi một trăm tám mươi lần, cô nhìn Vương Nhất Hạt với ánh mắt chán ghét mà không hề giấu diếm.