Chương 4

Y nhìn gương mặt của Cừu Dạ Tuyết, tái nhợt, yếu ớt nhưng lại diễm lệ, bất chợt không đúng lúc lại nghĩ đến một bông mai đỏ rơi trên tuyết, bị nghiền nát một chút nhưng vẻ đẹp của nó lại khiến người ta kinh ngạc.

Chúc Tri Chiết chậm rãi nhếch môi, nói từng chữ từng chữ: “Đúng vậy.”

Hắn chăm chú nhìn Cừu Dạ Tuyết, trong ánh mắt hiện lên sự hứng thú pha chút tàn nhẫn, hắn nhàn nhạt nói: “Ở chỗ của thế tử, quả thực có một mỹ nhân khiến người ta ngứa ngáy.”

Hơn nữa còn có gai, dám hạ độc ngay trước mặt hắn.

Có một người kỳ lạ như vậy, sau này kinh thành này, chắc chắn sẽ thú vị hơn nhiều.

Bước ra khỏi tòa phủ đệ chưa kịp treo biển hiệu, Chúc Tri Chiết không leo lên ngựa mà chỉ chắp tay sau lưng, để tiểu tư dắt theo hai con ngựa bên cạnh.

Tiểu tư không dám nói gì thêm. Đi một đoạn đường, giọng nói nửa cười nửa không của Chúc Tri Chiết khiến hắn ta rùng mình: "Thập Tam, ngươi thật sự cần quay về rèn luyện lại đôi mắt rồi."

Hô hấp của Thập Tam như ngừng lại: "Xin điện hạ giáng tội."

Chúc Tri Chiết chắp tay sau lưng, chậm rãi nói: "Ngươi thấy thế tử thế nào?"

Thập Tam không do dự: "Thể trạng yếu, không biết võ, yếu ớt đến mức không chịu nổi gió."

Hắn ta ngừng lại một chút, sau đó khẽ nói thêm: "Nếu điện hạ gật đầu, hôm nay có thể giải quyết."

Chúc Tri Chiết liếc nhìn hắn ta, nụ cười càng sâu: "Thái hậu lúc nào cũng một kiểu, ta chán rồi. Khó khăn lắm mới gặp được người thú vị như vậy, ngươi lại muốn gϊếŧ hắn?"

Thập Tam cúi đầu sát đất: "Thuộc hạ đáng bị phạt."

Chúc Tri Chiết khẽ cười nhạt: "Ngươi đối với hắn chỉ có mấy chữ đó thôi sao?"

Thập Tam do dự, chưa kịp mở miệng xin phạt tiếp thì Chúc Tri Chiết đã phóng đại thở dài một tiếng: "Bằng hữu của ngươi mà biết được ngươi được hắn dạy dỗ ra thế này, chắc tức đến hộc máu mất."

"Vừa rồi khi rót trà hắn đã hạ độc ta, ngươi không nhìn thấy sao?"

Thập Tam kinh ngạc: "Điện hạ?!"

Chúc Tri Chiết giơ tay làm động tác im lặng: "Nhỏ tiếng thôi, ta không điếc, ồn ào cái gì?"

Thập Tam gần đây mới đến bên người y, Chúc Tri Chiết có ý muốn cho hắn ta quen dần với cách làm việc khi ở cạnh mình.

Cho nên Chúc Tri Chiết tiếp tục nói: "Không phải loại độc gì đáng ngại, hơn nữa hắn đã dám làm thì chắc chắn không sợ ta phát hiện ra, cũng không dễ mà tra được."

Chúc Tri Chiết vuốt ve chiếc nhẫn ngọc đen trên ngón tay cái, trầm ngâm: "Nếu không phải hắn, thì bên cạnh hắn chắc chắn có một cao thủ dùng độc."

Nói đến đây, y gần như lẩm bẩm: "Chỉ không biết đây là lời cảnh cáo hay hắn thật sự ngạo mạn... thật thú vị."

Thập Tam cúi đầu không dám lên tiếng.

Chuyện thái tử tính tình thất thường, vui giận bất chợt không phải là bí mật gì. Sư phụ của Thập Tam từng hầu cận bên cạnh thái tử, dù Thập Tam được Bình Nhất tự tay dạy dỗ nhưng chưa từng theo sát Chúc Tri Chiết nhiều, nên vẫn còn dè dặt.

Còn về chuyện Chúc Tri Chiết trúng độc, Thập Tam không mấy lo lắng.

Điện hạ nội lực thâm hậu, độc thông thường không thể làm gì được ngài ấy, ngay cả những loại độc nổi danh, điện hạ cũng đã quen, chỉ cần bỏ chút thời gian là có thể vận nội lực để đẩy độc ra ngoài.

Thập Tam do dự một lúc rồi nói: "Điện hạ, nhưng dù sao hắn..."

"Chỉ như móng vuốt mèo cào một cái, không đau không ngứa, chẳng đáng gì."

Chúc Tri Chiết cười: "Sao lại giống như đang làm nũng vậy chứ."

Thập Tam: "..."

Chúc Tri Chiết đi tiếp dưới ánh mặt trời, ánh sáng chói chang rực rỡ rơi vào đôi mắt như hắc ám của y nhưng không thể chiếu sáng được chúng, càng không thể xua tan đi sự lạnh lẽo và tàn nhẫn khủng khϊếp.

Thế mà y lại mỉm cười, khiến gương mặt xuất sắc đó trở nên quái dị.

Giọng nói trầm thấp pha chút vui vẻ, lời lẩm bẩm theo gió mà tan đi: "Cũng khá đáng yêu."

Thập Tam là người luyện võ, mỗi lời Chúc Tri Chiết nói hắn ta đều không bỏ sót, cho nên càng nghe càng hoang mang.

Nhưng nếu sư phụ của hắn ta, Bình Nhất, ở đây, chắc hẳn đã sợ đến mức tóc gáy dựng đứng, sống lưng lạnh buốt.

—— Để thái tử nảy sinh hứng thú, hoàn toàn không phải là chuyện gì tốt đẹp.

.

Quay lại chuyện của Cừu Dạ Tuyết.

Sau khi tên thái tử phiền phức kia rời đi, cuối cùng Cừu Dạ Tuyết cũng không chịu nổi nữa, cả người mềm nhũn ngã vào lòng Á Thanh.

Á Thanh lập tức đỡ hắn ngồi dậy, giúp hắn ngồi kiết già, vừa định vận nội lực giúp hắn khai thông thì Cừu Dạ Tuyết yếu ớt giơ tay ngăn lại: "Không cần."

Giọng nói của hắn có chút hư ảo, dù đầu óc đang nặng nề nhưng suy nghĩ vẫn rất rõ ràng: "Chỉ là thuốc phát huy tác dụng, đang tán hàn, ta có chút không chịu nổi."

Á Thanh nhíu chặt mày: "Thế tử, mạch của ngài rất yếu."

Chức trúc tiễn Chúc Tri Chiết xong liền vội vàng chạy về: "Thế tử!"

Thấy nàng mắt đỏ hoe, Cừu Dạ Tuyết bất đắc dĩ chỉ có thể nở nụ cười: "Nhỏ tiếng thôi, ta ngủ một lát sẽ ổn, không cần lo lắng."