Chương 1: Trò chơi

Ngày mùa hè mặt trời trên đầu thiêu đốt, mặt dù đã là năm giờ chiều nhưng cái nắng vẫn đang chiếu hực hực trên sân trường, hầu như trên đường không có ai qua lại. Thỉnh thoảng có một cơn gió nhẹ thổi qua làm nhành cây xào xạc rung động. Lục Ly lúc này đang nhàm chán ngồi trong phòng học, nhìn về dòng chữ trên bảng đen: 29 ngày sau sẽ bắt đầu thi đại học.

- Thật là một thế giới nhạt nhẽo, có thể nào cho tôi một ít gia vị được không?

Lục Ly tựa hồ đã đoán trước được tình hình sinh hoạt trong một tháng tới của mình, ngoại trừ cố gắng học tập thì vẫn là cố gắng học tập, chờ đợi một tháng sau sẽ quyết định vận mệnh của mình, đây là một lần vận mệnh an bài, Lục Ly cảm thấy không thú vị.

Hắn nhắm mắt chuẩn bị nghĩ ngơi một lúc, nhưng sau 15 phút một loại cảm giác tuyệt đối không thể xuất hiện vào thời điểm này khiến cho Lục Ly mở mắt, trước đó 15 phút vẫn là một ngày mùa hè oi bức, nhưng sau đó chính là trời đông, tuyết trắng xoá tung bay đầy trời, những đoá hoa tuyết như là lông ngỗng nhẹ rơi lên mình của Lục Ly, cảm giác lành lạnh kí©h thí©ɧ khiến cho hắn run rẩy một hồi, cảnh sắc trước mặt khắc vào trong não của Lục Ly.

Nhìn về phía xa thấy trời đất đang bị bao phủ trong một làn áo trắng, tuyết trắng bay đầy trời, cảnh vật đều yên tĩnh, khối kiến trúc duy nhất xuất hiện trong tầm mắt là một toà miếu hoang. Chợt trong đầu Lục Ly vang lên một âm thanh, trước mắt cũng xuất hiện một cái bảng trong suốt:

[Chào mừng người chơi số hiệu Z0001 gia nhập trò chơi]

[Phó bản trò chơi: Khiên ty bảo vệ chiến]

[Loại hình phó bản: Một mình; khảo thí]

[Miêu tả phó bản: Trong thế giới này ẩn giấu rất nhiều điều nguy hiểm mà con người không biết, mà ngươi chính là một người kỳ nhân trời sinh có thể nhìn thấy nguy hiểm, vào đêm tuyết trắng hôm nay ngươi gặp một ông lão trong miếu, tính mạng của ông lão đang gặp nguy hiểm...]

[Mục tiêu phó bản: Trước lúc trời sáng (sáu giờ sáng), ông lão còn sống.]

[Lưu ý phó bản: đêm tuyết lạnh còn gì quan trọng hơn đống lửa?]

[Thưởng hoàn thành phó bản: Cường hoá năng lực cơ sở, 200 điểm trò chơi!]

[Chúc ngươi chơi vui vẻ!]

Thuộc tính cá nhân:

[Số hiệu: Z0001]

[Uớc định thân thể: 1.23; Năng lượng sinh mệnh: 0.1 (người bình thường có giá trị trung bình là 0.01/1) ]

[Uớc định linh hồn: 2.77 ; Năng lượng tinh thần 0.27 (người bình thường có giá trị trung bình là 0.01/1) ]

[Năng lực đang có: Chưởng khống cực hạn, bản thân ngươi có khả năng không chế thân thể rất mạnh]

[Năng lực cơ sở: Không]

[Kĩ năng: Không]

[Đánh giá: Là một lỗi BUG trong loài người!]

- Không phải giống như các trò chơi thường gặp, cần có độ nhanh nhẹn. Ngược lại cần thân thể và linh hồn à?

Khi hắn xem hết tư liệu trên bảng, nó liền thu thành một cái cửa sổ nhỏ hiện ở bên trên cùng khoé mắt của Lục Ly, cũng không mấy ảnh hưởng đến tầm nhìn. Hắn đưa tay xoa xoa thân thể, hiện tại cái lạnh đã làm cánh tay hắn đỏ bừng, cũng tại vì trước đó vẫn là mùa hè, hắn bất đắc dĩ bị truyền tống vào nơi này trên người chỉ mặc một bộ đồng phục tay ngắn, tình huống bây giờ quả thật hỏng bét.

Lục Ly hít vào thở ra hai lần, dựa vào lực khống chế thân thể không giống người thường, đem toàn bộ lỗ chân lông co vào, bảo lưu lại nhiệt độ cơ thể, đồng thời làm chậm nhịp tim giảm bớt năng lượng tiêu hao, hầu hết tất cả bộ phận đều bị hắn cho ngừng lại.

Khoảng chừng một năm trước, Lục Ly vì một lần tai nạn ngoài ý muốn, xém chút nữa chết đi, từ khi đó hắn phát hiện bản thân dần dần thay đổi, tình cảm trở nên mờ nhạt, tam quan cũng khác biệt người thường, điều này cũng làm cho Lục Ly từ một người học sinh cấp ba trầm mặt, hèn yếu, trở thành một người sử dụng BUG trong nhân loại.

Lục Ly ngẩn đầu qua sát bầu trời, lúc trước là khoảng năm giờ chiều, mặt trời mùa hè còn chói lọi. Nhưng hiện tại nơi này thời tiết mùa đông, xem như vẫn là năm giờ chiều nhưng đã chậm rãi trôi qua, bầu trời dần tối xuống, ước chừng không đến nữa tiếng màn đêm sẽ bao trùm nơi này.

Đẩy ra cánh cửa miếu hoang, nhiệt độ ấm trong miếu toả ra giao với cái lạnh ngoài trời tạo nên một làn gió, lấy đi một ít nhiệt độ trên cơ thể của Lục Ly.

Không kịp nhìn vào bên trong hắn liền đem cửa miếu đóng lại, cảm nhận được nhiệt độ ngoài cơ thể tăng lên, hắn mới thở dài một hơi, tựa hồ cơ thể hắn cũng không chịu được cái lạnh lúc nãy, nếu ở lâu bên ngoài có thể sẽ bị tổn thương thân thể.

Lúc này này Lục Ly mới có thời gian dò xét tình huống bên trong ngôi miếu đổ nát, có một đống lửa nằm trên sàn, nhưng cũng không phải là thứ nổi bật nhất, có một thiếu nữ dung mạo xinh đẹp như tiên nữ trên trời, đang được một ông lão ôm vào trong lòng ngực, nhưng khi nhìn kĩ lại thì thiếu nữ này khuỷu tay, trên cổ đều có khớp nối, nét mặt cũng không có chút biến hoá, hoá ra thiếu nữ này lại là một pho tượng gỗ hoặc có thể nói là một con rối.

Đưa ánh mắt nhìn con rối một hồi, Lục Ly mới nhìn sang ông lão đang ôm con rối, quần áo trên người lão rách rưới chồng chất những mảnh vá, cả người lộ ra vẻ lam lũ, vẻ mặt cũng phi thường mệt mõi, lúc này khung trên khoé mắt Lục Ly xuất hiện dòng chữ:

[Nhắc nhở: Phát hiện mục tiêu nhiệm vụ]

- Như vậy nhiệm vụ là bảo hộ ông lão này sống đến buổi sáng a.

Nghĩ đến đây Lục Ly hướng về ông lão chấp tay nói:

- Lão đại gia, tôi đi qua nơi này thì trời rơi tuyết lớn, thời tiết rét lạnh, tôi lại không có quần áo dày, thấy trời gần tối muốn vào nơi này tá túc một đêm.

Lục Ly cất tiếng làm ông lão sững sờ một lúc, sau đó ông lão liền vội vàng đứng lên đáp:

- Nơi này vốn là nơi vô chủ, lão già ta cũng bất quá ở lại một thời gian, công tử nghĩ ở liền ở, không cần phải để ý đến ta.

- Vậy liền cảm ơn lão đại gia.

Trên mặt Lục Ly hiện lên ý cười, hắn bước đến gần đống lửa, đưa tay lau một chút khúc gỗ gần đó rồi ngồi xuống. Cảm nhận nhiệt độ từ đống lửa toả ra, hắn thả lỏng khống chế thân thể một chút, lúc này mới quan sát tỉ mỉ tình huống bên trong miếu hoang.

Bên trên đền thờ trong miếu có một pho tượng thần bị gãy mất đầu, chỗ dâng hương, cống phẩm cũng bị thời gian phá hủy, khúc gỗ mà Lục Ly ngồi lên là đồ vật bên trong miếu, hiện tại cũng đã bị tháo ra để ở một bên xem như củi đốt, hơn nữa không còn nhiều lắm.

- À vị công tử này chỗ của ta còn có chút quần áo, nếu công tử không ngại thì đến lấy mặc đi.

Ông lão có chút cẩn thận mở cái rương mà lão đang ngồi lên, lấy ra một bộ đồ hoá trang màu đỏ, mà hoa văn trên đó cũng thật diễm lệ, hẳn là đồ dành cho phụ nữ mặc, nhìn về phía con rối gỗ thiếu nữ trong ngực ông lão, nghĩ chắc là đồ hoá trang của con rối.

Lục Ly cũng không để ý, nhận lấy bộ đồ hoá trang trong tay ông lão, nói lời cảm ơn với ông lão, hắn vội vàng mặc lên người, mặc dù có chút không thích hợp nhưng tối thiểu cũng ấm áp không ít, sau đó Lục Ly nhìn về phía đó cũng không còn nhiều đồ vật có thể đốt, cái khung trên khoé mắt hắn lại xuất hiện dòng chữ nhắc nhở......

Truyện được dịch bởi: LTT