Chương 10: Duyên sâu duyên cạn

- Tiếp tục đi thôi! Ta có thể cảm ứng được mục tiêu đang ở gần đây!

Con rối có chút lo lắng nói:

- Thời gian của chúng ta thật không nhiều lắm!

- Vậy được rồi!

Lục Ly không có ý kiến, một tay cầm theo bó đuốc, một tay ôm lấy Phật đầu, tăng tốc đi theo sau bước chân của con rối, cái đầu Phật này thật sự có chút nặng, nhưng sau khi Lục Ly ôm lên người, có cảm giác một cổ khí thế gì đó không diễn tả được đang bảo vệ mình, liền ngay cả những suy nghĩ ác ý bên trong hắc ám cũng giảm đi không ít.

Đồng hồ sinh học ở đây cũng giống như bị bóc ra, Lục Ly cũng vô pháp xác định thời gian, chỉ biết tại nơi tìm thấy Phật đầu lại đi thêm một chút thời gian, đến khi con rối dừng bước lại, phía trước xuất hiện một ngọn núi, ngọn núi kia tỏ ra ánh sáng chói lọi phảng phất nối liền trời đất, nhưng có thể nhìn thấy tại đỉnh núi kia có một ngôi miếu, mà đường đi lên ngôi miếu trên núi phảng phất vô cùng vô tận cầu thang.

Lục Ly thậm chí có thể nhìn thấy những con Quỷ Thi kia đăng phi nước đại trên cầu thang, hướng về ngôi miếu, những con Quỷ Thi này giống như không sợ ánh sáng phát ra từ ngọn núi.

- Ngọn núi này là hư ảo!

Con rối nói:

- Hoặc là ngọn núi này được người kia bày ra bảo hộ, liên quan tới bảo hộ ảo giác, bình thường là đi đến chết cũng không lên tới được đỉnh núi, bởi vì đây là ảo giác nếu như ngươi không phá giải được như vậy ngọn núi này chân chính là cao vô hạn.

-Vậy... làm sao bây giờ?

Lục Ly rất là lưu manh mà hỏi, cũng đã nhận được đáp án đến từ con rối:

-Duyên! Phật Độ người hữu duyên!

Con rối giải thích rất mơ hồ:

-Những con Quỷ Thi kia trước đây đều là nhà sư trong miếu hoặc là tín đồ, căn cứ vào bọn hắn có duyên, nên bọn hắn có thể tiếp cận với ngôi miếu ở một mức độ nào đó, đem khoảng cách vô hạn hóa thành có hạn.

Con rối chỉ vào con Quỷ Thi biến dị tiếp cận ngôi miếu gần nhất nói:

- Con quái vật kia cùng vật bên trong miếu có duyên cực lớn, cho nên mới có thể cách gần như vậy, mà còn lại những quỷ quái vô duyên muốn tiếp cận đều không đến gần được, không có được bảo hộ liền sẽ bị thần quang đốt tổn thương..... Mà công tử vốn là vô duyên!

Con rối mắt nhìn Lục Ly đang bưng lấy đầu Phật trong tay sau đó nói:

- Nhưng công tử trong hiện thực ở ngay trong miếu, thứ hai, là bản thân công tử là người sống sẽ không bị thần quang khắc chế, thứ ba, công tử bưng lấy Phật đầu chính là thần duyên lớn nhất! Chúng ta một khi lên núi liền sẽ bị duyên khác biệt tách ra, ta mặc dù cũng có biện pháp đi lên, nhưng khả năng là so với công tử chậm hơn, cho nên xin công tử đứng trước cửa miếu chờ ta, công tử phải chú ý xong lên miếu trước con quái vật kia rồi chờ ta đến!

- Tốt thời gian không còn nhiều, chúng ta nhanh đi!

Lục ly đối với ngọn núi này cảm thấy hứng thú, lộ ra thần sắc hưng phấn, nếu như vừa rồi con rối không có nói sai, như vậy ngọn núi này đã dính tới nhân quả, duyên chính là nhân quả, nhân quả sâu liền dễ dàng đi lên, nhân quả cạn đi cả đời đoán chừng cũng không thấy được đỉnh núi, quỷ quái còn sẽ bị thần quang của đỉnh núi khắc chế.

Lục Ly trực tiếp đi về phía trước, bước lên cầu thang, cảnh sắc trước mắt liền trở nên khác biệt, nhìn về phía trước cũng không có thấy bất kỳ một con Quỷ Thi nào, con rối cũng không còn bên cạnh, cái này khiến Lục Ly có cảm giác như một mình ở trong phó bản.

Ôm đầu Phật, Lục Ly cũng không sai biệt muốn dập tắt bó đuốc, nghĩ nghĩ, vẫn là không đem bó đuốc vứt bỏ, bắt đầu leo lên. Một bước một bậc thang, ôm Phật đầu trong tay, Lục Ly có cảm giác nhẹ nhàng, nhưng là một cổ ác ý bên trong ngôi miếu càng phát ra rõ ràng.

"Thứ ác ý kia là món bảo vật"

Lục Ly trong lòng nói, sau đó liền phát ra âm thanh cười nói:

- Yên tâm tao cũng không phải lần nữa đến trấn áp mày!

Sau đó, Lục Ly liền cảm giác được loại ác ý kia đã biến mất, thay vào đó là bên người Lục Ly lại càng thêm một có một loại nhẹ nhõm, một cỗ thiện ý truyền tới phảng phất như đang ca ngợi Lục Ly, nói cho Lục Ly biết nó cường đại như thế nào, thỉnh thoảng cầu Lục Ly mang nó rời khỏi nơi này, đủ loại cảm giác không thấy muốn kí©h thí©ɧ lên tham niệm của Lục Ly.

Quá trình leo cầu thang thậm chí không khiến Lục Ly đổ một giọt mồ hôi, thở một ngụm khí, đạp nhẹ một cái cũng đi được vài bước đường, Lục Ly liền đi tới tầng cuối cùng của cầu thang dễ dàng, không có nửa điểm độ khó không tránh khỏi khiến cho Lục Ly cảm thấy không thú vị.

Đi đến cuối bậc thang, Lục Ly liền thấy sau lưng một mảnh đường bằng phẳng, căn bản không có cái gì gọi là núi lớn, xung quanh tựa như là bị thần quang bao phủ ở bên trong, đám Quỷ Thi kia toàn bộ bị vay lại ở bên ngoài, thở hổn hển nhưng không thể động đậy, con rối cũng ở trong đó thậm chí còn rất gần, ngẫu nhiên còn có thể đi lên hai bước, con Quỷ Thi biến dị kia càng thêm gần phía trước, tần suất tiến đến cũng so với con rối nhanh hơn, xem ra lập tức liền đến được đây.

- Hả? Kia là....

Lục Ly đột nhiên nhìn thấy một con Quỷ Thi trong mắt chảy xuống chất lỏng màu đỏ máu, đó hắn là nước mắt đi! Trên cổ tay của con Thi Quỷ này còn mang theo một chuỗi mộc phật châu, thân mang một kiện tăng y rách rưới, trên mặt lộ ra biểu cảm bi thiết, nó, không! Hẳn, hẳn là đang khóc đi!

Thân là nhà sư lại không cách nào đến gần ngôi miếu, thân là người sinh hoạt ở ngôi miếu này, nhưng lại không về nhà được, đây thật là một sự tình đáng buồn, Lục Ly bĩu môi một cái nói:

- Nhìn mày đáng thương như thế, ngay cả duyên về nhà đều không có.... Để tao giúp mày một chút!

Đi lên phía trước, một tay đưa bó đuốc qua tay cầm đầu Phật, rồi trực tiếp giữ chặt con Thi Quỷ kia đem nó kéo đến ngôi miếu, da thịt nó bắt đầu hòa tan, ngón tay của nó tróc ra nhưng ánh mắt từ đỏ bừng đã biến thành bình thường, nó nhìn xem Lục Ly cùng đầu Phật trong tay, tuy không có môi miệng nhưng vẫn nở một nụ cười thuần túy kinh khủng, hai bàn tay nó chấp trước ngực sau đó quỳ rạp xuống trước người Lục Ly, nó phảng phất đã nhìn thấy Phật chân chính, trong một khắc này, Lục Ly phảng phất như nghe được một câu:

"Nam mô a Di Đà Phật"

Vị nhà sư này biến thành chất lỏng vỡ vụn, một viên tinh thể, rơi xuống, nhặt lên tinh thể xuất hiện khung nhắc nhở:

[Thu hoạch được mô-đun quy tắc: Ý chí]

- Cái này coi như làm tạ lễ!

Lục Ly giương lên tinh thể trong tay, sau đó cũng không để ý đến bãi chất lỏng kia, đi đến gần tòa miếu hoang, Lục Ly phát hiện tòa miếu này cùng với thế giới hiện thực không khác gì nhau, chỉ là mới hơn không ít.

Sau lưng truyền tới tiếng gầm gừ, Lục Ly xoay người liền thấy Quỷ Thi biến dị đang đi đến, trên thân không ngừng bốc khói trắng, con mắt đã bị hòa tan rơi mất, nhưng mấy giây sau liền khôi phục, đầu lưỡi trong miệng nó không ngừng co duỗi, nhìn lâu khiến người ta buồn nôn.

Nhìn xuống con rối còn cách một đoạn, Lục Ly lộ ra mặt tiếu, một tay cầm bó đuốc sắp cháy hết, một tay ôm đầu Phật, giang hai tay ra nghênh đón Quỷ Thi biến dị, con quỷ thì phát ra gào thét vọt thẳng tới.

- Cơ bắp giải phóng 40%! Đại não giải phóng 10%!

Cơ bắp toàn thân của Lục Ly nở lớn, từ một học sinh bình thường biến thành tráng hán đầy bắp thịt, cảm thụ được phản hồi của cơ thể Lục Ly lẩm bẩm:

- Chỉ có 10 giây, 10 giây sau cơ thể của mình hơn phân nửa sẽ đứt gãy!

Đối mặt với con quỷ thi đang bay nhào đến, Lục Ly tràn đầy bắp thịt đem bó đuốc trong tay ném ra, đánh trúng đầu Thi Quỷ làn máu đỏ thẫm bắn ra nhưng cũng không có một chút tác dụng nào, con Quỷ Thi chỉ dừng một chút sau đó lại nhào tới.

Đầu phật trong tay Lục Ly bắt đầu phát nhiệt, trên thân thể của Thi Quỷ phát ra khói xanh, da thịt cũng bắt đầu hòa tan, nhưng con Quỷ Thi biến dị này lại phát ra gào thét, không quan tâm vọt lên, móng vuốt bén nhọn hướng đến chào hỏi Lục Ly, khiến cho Lục Ly vội vàng ngồi xổm người xuống, kình phong gào thét thổi tốc Lục Ly bay lất phất, khiến cho da đầu của hắn đau nhức.

Lục Ly nắm chặt một tay, nện một quyền lên phần bụng của Quỷ Thi, chặn lại công kích của nó, một cái tay khác ôm đầu Phật hướng lên thân thể của Quỷ Thi nện vào, trình độ giải phóng đại não lần nữa đề cao 3%, không ngừng phân tích động tác của Quỷ Thi, thời gian giải phóng hạn chế của cơ bắp chỉ còn lại 3 giây.

Dịch giả: LTT