Chương 3: Mô-đun quy tắc

Chỉ mới vài giây ngắn ngủi, con Quỷ Thi kia đã vọt tới trước mắt, Lục Ly không một chút hoảng hốt, nhân lúc Quỷ Thi vọt tới hòng đè hắn xuống đất, Lục Ly dựa người về sau, lấy lưng mở ra cửa miếu, lấy tay phải chống lên mặt đất, Lục Ly giải trừ hạn chế bắp thịt, tay phải bổng nhiên nở lớn, cơ bắp trướng lên.

Mạch máu trên cánh tay lộ ra, Lục Ly dùng sức khẽ chống, lộn cơ thể qua một bên.

Quỷ Thi tốc độ rất nhanh, chính vì tốc độ quá nhanh nên không kịp phản ứng, vọt thẳng vào miếu hoang, sau đó bên trong miếu liền phát ra hai tiếng kêu thảm thiết như heo bị làm thịt, một tiếng là của ông lão, còn lại đương nhiên là tiếng của Quỷ Thi.

Lục Ly đứng lên, thấy Quỷ Thi đang nằm trong đống lửa, toàn thân như là ngọn nến đang bị hoà tan, trong lòng liền hiểu rõ. Ngay lúc đang chạy trối chết, Lục Ly suy nghĩ, bằng vào động tĩnh sau lưng quá lớn, nếu như mình trực tiếp đối mặt với Quỷ Thi, coi như giải trừ hạn chế bắp thịt toàn thân, hắn cũng không chịu nổi quá 10 giây, nên Lục Ly phán định chỉ cần chạy vào miếu hoang bằng vào đống lửa có thể an toàn thoát khỏi Quỷ Thi này, kết hợp với nhắc nhở của trò chơi cũng không khó để phát hiện lửa là nhược điểm của Quỷ Thi. Nếu như bình thường thì có cho ba người Lục Ly cũng không thắng nổi Quỷ Thi, ông lão trong miếu tuyệt đối là chết chắc, trò chơi cũng không còn ý nghĩa.

Sau đó Lục Ly nghĩ để cho Quỷ Thi chạm vào lửa, để khảo nghiệm sức chịu đựng của nó đến cùng là cao bao nhiêu, hiện tại liền có đáp án.

Con Quỷ Thi gào lên thảm thiết, đôi móng vuốt sắt bén cào lên bản thân hòng dập tắt đi ngọn lửa, nhưng lại khiến cho người Quỷ Thi chồng chất vết thương, ngay cả khí lực đứng lên bỏ chạy cũng không có, kết quả cuối cùng là cháy thành một bãi chất lỏng, để lại một cái áo cũ rách phất lên mùi thối nồng nặc của thi thể.

Nhìn thi thể Quỷ Thi hoá thành chất lỏng, Lục Ly thở phì phò, cầm lên bó củi rơi bên ngoài, đóng lại cửa miếu hoang. Ông lão đang ngồi tê liệt trên mặt đất, nét mặt kinh sợ, nhưng lão không quên ôm chặt con rối vào trong lòng, giống như sợ nàng bị tổn thương.

- Lão gia tử không có sao chứ, con quái vật kia đã chết rồi, lão không cần sợ hãi!

Lục Ly vừa an ủi ông lão vừa phủi tuyết đọng trên bó củi, đem đặt cạnh đống lửa, nhìn thấy khí ẩm dần dần bốc lên, Lục Ly thở một hơi dài, chỉ cần bó củi này được hong khô, đống lửa này tổi thiểu có thể cháy được đến rạng sáng.

- Thật sự... Làm tôi sợ muốn chết.

Ông lão nhẫn nhịn nữa ngày, đưa tay sờ lên ngực, nghĩ mà sợ mắt lão liếc nhìn bãi chất lỏng, mới chậm rãi trở lại chỗ cũ ngồi xuống, cười khổ với Lục Ly:

- Công tử thật sự can đảm, gặp được ác quỷ loại này cũng có thể không sợ hãi, không giống lão đầu ta, xém chút thì bị doạ rơi nữa cái mạng.

- Lão gia tử quá khen, tôi chỉ là có chút can đảm mà thôi!

Lục Ly đem từng nhánh củi bày ra, bỏ vào trong đống lửa, sắc trời bên ngoài cũng đã hoàn toàn tối, cho nên đống lửa lúc này là ánh sáng duy nhất.

Ánh mắt Lục Ly chuyển động đến cái áo cũ nát mà Quỷ Thi để lại, ở trong đó hình như có một vật kết tinh trong suốt, Lục Ly lấy mảnh vải bó củi, cách lửa bên ngoài nhặt lên cái áo cùng với vật kết tinh kia.

Ông lão thấy thế kỳ quái hỏi:

-Công tử, món quần áo kia lây dính ô uế, thời tiết cho dù rét lạnh, nhưng ở cạnh đống lửa là được rồi, không cần phải mặc lên cái áo vải đó!

- Không có việc gì đâu, hong khô cũng đồng dạng là cái áo!

Lục Ly đem áo vải khoác lên bó củi, hong khô những thứ ô uế, đồng thời lặng lẽ đem thứ kết tinh kia cầm lên tay, khoé mắt cũng theo đó xuất hiện khung nhắc nhở:

[Thu hoạch được vật phẩm đặc thù: Mô-đun quy tắc: Cố định]

[Mô-đun quy tắc: Quy tắt là đạo lý của đất trời, Mô-đun quy tắc là thể hiện của sự kết tinh.....]

[Tính chất mô-đun: Cố định]

- Vật phẩm đặt thù?

Lục Ly sờ lấy Mô-đun quy tắc, không khỏi nghĩ đến năng lực đặc thù của Quỷ Thi: Nếu như cố định một chỗ thì sẽ hồi phục mọi vết thương, nghĩ kỹ lại năng lực này vô cùng trâu bò, nếu như Quỷ Thi lại không có điểm yếu nào thì nó sẽ là một lỗi BUG.

- Ái chà chà! Không so được với người trẻ tuổi các ngươi!

Ông lão thở dài nói, tay không tự chủ được vuốt ve cánh tay con rối đang nằm trong ngực, nhớ lại quá khứ nói:

- Nhớ năm đó, lão đầu ta cũng không sợ trời, không sợ đất, năm đó cha mẹ của ta đưa ta một ít tiền để tìm một thầy giáo bái sư, kết quả nửa đường nghe được tiếng chuông bàn, liền chạy đi xem múa rối, đem chuyện bái sư đi học quên mất, về sau ta bị cha mẹ đánh cho một trận tơi bời, nhưng khi nghe lại tiếng chuông bàn vẫn không nhịn được mà ngừng bước!

- Năm đó lão gia tử cũng thật hứng thú a!

Lục Ly nhìn vẻ mặt cảm khái của ông lão, cười nói ra câu này.

- Cái gì mà hứng thú a! Chính là ham chơi! Nhìn con rối đỏ trên đài tới lui, liền bị câu hồn, mặc cho cha mẹ ta có lôi kéo thế nào ta vẫn khư khư cố chấp theo nghề múa rối.

Trong miệng ông lão tràn đầy hồi ức:

- Ta cứ như vậy vào nghề, cũng diễn múa rối cả một đời rồi! Phiêu đãng nay đây mai đó nhiều năm như vậy, cũng không có một chỗ dừng chân, công sức nhiều năm tích góp, cũng toàn bộ làm ra nàng!

Nhìn qua con rối thiếu nữ trong ngực ông lão, Lục Ly cảm thán nói:

- Việc làm cả đời đều là việc lớn, lão gia tử người làm con rối này cũng thật là lộng lẫy! Để cho tôi không ngừng hâm mộ a!

- Haizz, nói lại những sự tình xưa cũ kia cùng công tử, thật là sợ phiền cho công tử!

Ông lão thở dài, móc từ bên trong rương gỗ ra một bao giấy dầu, mở ra bên trong là hai miếng lương khô, phân ra một miếng đưa cho Lục Ly nói:

- Công tử đi tìm củi nửa ngày, hẳn là đói bụng rồi! Nếu không chê thì ăn đi!

Lục Ly nhìn gương gỗ nhỏ, nhận lấy lương khô ông lão đưa tới, vừa cười vừa nói:

- Làm sao lại chê! Chỉ cần lão không trách tôi chia sẻ phần ăn của lão là được!

- Làm sao lại trách tội, sẽ không đâu!

Ông lão cười khổ một tiếng, lắc đầu không nói gì, cúi đầu xuống ăn lương khô, Lục Ly phát hiện mùi vị lương khô không tệ, cũng không khách khí ăn hết. Cùng ông lão hàn huyên một hồi, chiếu theo ánh lửa rọi xuống, ông lão có lẽ có chút mệt mỏi, không để ý mặt đất bẩn, năm gối đầu trên gương gỗ thϊếp đi. Ngay lúc ông lão vừa nhắm mắt lại, giác quan thứ sáu của Lục Ly bất chợt cảnh báo, còi báo động trong người reo lên không ngừng, sắp có nguy hiểm cực lớn đột kích!

Xuất hiên một cái bóng không ngừng chập chờn trước đống lửa, bên ngoài miếu hoang cũng truyền đến từng tiếng gào thét đáng sợ. Bỗng nhiên đầu Lục Ly trầm xuống, mơ mơ màng màng muốn ngất đi, ngay khi mi mắt sắp nhắm lại, hắn nhìn thấy chập chờn đối diện đống lửa là cái bóng của con rối thiếu nữ.....

Dịch giả: LTT