Chương 14

Lộ Tô Tuấn đầy mặt buồn bực mà buông điện thoại, bên kia lại không có người trả lời. Trong khoảng thời gian này bất kể hắn gọi điện thoại cho Chử Tĩnh, hay là phải tự mình tới cửa , hạ nhân phủ đệ Chử Tĩnh đều chỉ có một lý do giải thích: Thượng tướng không có ở trong phủ.

Hắn còn nghĩ, Chử Tĩnh mới từ trên chiến trường xuống, hẳn là quân vụ bận rộn, hơn nữa mệt mỏi, lên không có đi quấy rầy. Nhưng đã qua hơn nửa tháng, từ lần trước đi qua phủ Chử, vẫn chưa từng thấy Chử Tĩnh, trong lòng hắn có dự cảm nào đó không tốt không khỏi càng ngày càng mãnh liệt.

Chính mắt hắn từng thấy Chử Tĩnh thiên vị đối với nô ɭệ kia.

Hắn dù sao cũng có chút kiêu căng ngạo mạn, muốn đi gặp nô ɭệ bị Chử Tĩnh cự tuyệt kia, liền không nhắc lại nữa, hơn nữa trong lòng còn nghĩ, chẳng qua chỉ là tên nô ɭệ mà thôi, có thể có bao nhiêu năng lực, không chừng Chử Tĩnh chơi mấy ngày liền chán ngấy. Nhưng mấy ngày gần đây từ một ít tình báo xem được , Chử Tĩnh vẫn đem nô ɭệ kia lưu ở trong phủ, đối xử tử tế nhiều hơn, thế mà còn chưa chán ngấy sao ——?

Hơn nữa, lần trước hắn đề cập tới Tô Á công chúa , Chử Tĩnh liền mời Tô Á tới cửa uống trà, nhưng không nghĩ tới, Tô Á công chúa cư nhiên lại nhiều lần ra khỏi hoàng thất đến nhà Chử Tĩnh, rất nhiều đồn đãi vớ vẩn trong hoàng thất cũng nói Tô Á công chúa coi trọng Chử Tĩnh. Nếu đồn đãi là sự thật, như vậy lấy tình hình của Tô Á công chúa, nói không chừng đến lúc đó cầu hoàng đế một hôn sự, cũng phi thường có khả năng……

Lộ Tô Tuấn không nghĩ tới ngày đó mình thuận miệng nhắc tới, thế mà cứ như vậy liền tự gọi ra cho mình một tình địch! Quả thực đau ngực ! Bất quá chỉ ngắn ngủn một tháng, tình địch vẫn ở đó, hắn chỉ cảm thấy nguy cơ tầng tầng.

Hắn ngồi xuống,thân hình cao lớn ngã vào sô pha, hình thành một đạo bóng ma, huyệt Thái Dương thình thịch nhảy, chỉ cảm thấy ẩn ẩn một thứ gì đó tựa hồ vượt qua sự khống chế của hắn .Căn bản hắn chỉ cần cùng Chử Tĩnh đâm thủng một tầng quan hệ cửa sổ giấy, hắn cũng không ngại ,vẫn luôn chờ đợi Chử Tĩnh, nhưng hơn một tháng này tới nay, hắn chỉ cảm thấy từ khi Chử Tĩnh từ trong ngục giam trở về, đối với mình càng lúc càng xa……

Lộ Tô Tuấn thần bay phách lạc mà nghĩ, còn tiếp tục như vậy , chỉ sợ chính mình hoàn toàn mất đi người trong lòng.

“Thiếu tá.” Hạ nhân một bên đưa qua một phong thư, quấy rầy suy nghĩ của hắn.

Lộ Tô Tuấn xưa nay ôn tồn lễ độ, tuấn mỹ phi phàm, nhưng lúc này đáy mắt thanh hắc, trên môi ẩn ẩn tìm kiếm một vòng, thoạt nhìn ngược lại có vài phần thất vọng,ngữ khí hỏi hạ nhân cũng rất không kiên nhẫn: “ Cái gì ?”

Hạ nhân vội vàng nói: “Đại tiểu thư từ trong hoàng thất đưa tới.”

Lộ Tô Tuấn mở thư từ, không biết nghĩ tới cái gì, sắc mặt bỗng nhiên hòa hoãn rất nhiều, hắn vội vàng lên lầu vào thư phòng, chỉ sau một lát, cho chị hắn một phong thư trở về.

**

Không biết có phải ảo giác của Dung Hoàn hay không, mấy ngày gần đây vai chính phá lệ dễ dàng bị thương. Ở trong hoa viên tu bổ cành lá, khi trở về mu bàn tay luôn bị hoa quẹt bị thương một chút, khi quét tước phòng, đầu gối sẽ đυ.ng vào chân giường, lưu lại một khối xanh tím. Trên da thịt hắn vốn có chút vết thương sẹo cũ chưa hoàn toàn khỏi hẳn, thêm vết sẹo mới, ở làn da trắng nõn, thoạt nhìn chọc người đau lòng.

Dung Hoàn có điểm lo lắng hỏi hệ thống: “ Không phải hắn bị thương để lại di chứng chứ, tại sao lại dễ dàng bị thương như vậy?”

Hệ thống lộc cộc kiểm kê số liệu, nói: “Ký chủ, nhân tố tình cảm của mục tiêu chữa khỏi cực kì phức tạp, hệ thống phân tích không ra nguyên nhân .”

Dung Hoàn: “Há, hệ thống vô dụng.”

Hệ thống: “……”

Hắn cùng hệ thống giao lưu như vậy trong chốc lát, tay vai chính lại bị thương trong phòng bếp, miệng vết thương thật dài từ cánh tay xuống cổ tay, một cái tay rất khó tự băng bó cho chính mình. Dung Hoàn thấy hắn ngồi ở bậc thang ,gần như cố hết sức mà cắn băng vải từng vòng băng cánh tay , nhịn không được đi qua .

Kim Chiêu đưa lưng về phía hành lang dài, như không biết phía sau có người tới.

Nhưng dưới đáy lòng hắn lại đếm.

Ba ——

Hai ——

Một.

“Đưa ta, để ta .” Dung Hoàn đi đến bên người hắn, căng biểu tình.

Kim Chiêu khóe miệng nhanh chóng nâng nâng, thời điểm ngẩng đầu , biểu tình trên mặt bình tĩnh mà ngoan ngoãn.

Hắn đem băng vải cùng thuốc mỡ đều đưa cho thượng tướng, ngay sau đó làm bộ hơi mất tự nhiên mà dời sang bên cạnh , vì thế thượng tướng cũng thuận theo tự nhiên mà ngồi xuống bên cạnh hắn.

—— khoảng cách này thật sự quá gần, gần đến làm hắn kêu gào nhanh hơn.

Kim Chiêu rũ lông mi, dùng dư quang nhìn băng sương như một trên mặt thượng tướng, nhưng ngón tay thon dài tung bay băng vải màu trắng , lại đem miệng vết thương ở mu bàn tay hắn cuốn lấy rất hoàn mỹ.Mấy ngày nay Kim Chiêu cũng sờ soạng ra một ít tính cách của thượng tướng, có thời điểm lạnh mặt, lời nói ra cũng đơn giản mà kinh hãi, nhưng kỳ thật là một người vô cùng ôn nhu.

—— cho nên chỉ cần lợi dụng nhược điểm mềm lòng của hắn.

“Xong rồi.” Dung Hoàn băng bó cho vai chính xong, thở dài nhẹ nhõm một hơi.

Hắn tỉ mỉ nhớ lại nguyên văn một lần , phát hiện trong nguyên văn miêu tả đều là khi nhỏ vai chính chạy trốn, bị tra tấn, bị đưa lên chiến trường cực khổ, thế nhưng không có miêu tả vai chính làm việc nhà —— chẳng lẽ vai chính đây là không làm việc nhà, làm việc nhà là nguyên nhân làm ra cả người miệng vết thương ? Muốn làm một người bình thường cư nhiên không dễ dàng như vậy. Đối với người khác mà nói lại là việc đơn giản, nhưng vai chính lại cần học một lần nữa. Dung Hoàn không khỏi càng thêm thương vai chính.

Nhưng khi hắn lung tung rối loạn mà nghĩ, cũng không biết vai chính nhìn mình chăm chú , con ngươi thật sâu quyến luyến cùng vui sướиɠ, phảng phất như những vết thương cũng không làm hắn đau đớn , mà như đang hưởng thụ .

“Lần tới chú ý.” Dung Hoàn mặt vô biểu tình mà dặn dò.

Thấy vai chính ngoan ngoãn gật gật đầu, hắn đứng lên, nhấc chân phải đi, lại liếc mắt thoáng một cái liền nhìn thấy vết thương băng bó tốt hôm trước lại chảy ra máu .

Đệch. Dung Hoàn quả thực bắt đầu hoài nghi vai chính có phải có chứng không thể ngừng máu hay không, làm sao mà thuốc cao cấp trên đế quốc này bôi trên người hắn cũng vô dụng? Miệng vết thương liên tục mấy ngày đều vỡ toang, mỗi ngày đều phải thay băng gạc một lần!

Hắn nhìn vai chính, mà vai chính phảng phất như làm việc gì sai , rũ đầu, sắc mặt tái nhợt, cật lực đem miệng vết thương trên cánh tay kia giấu ra phía sau, không cho hắn thấy.

Dung Hoàn muốn nói lời trách cứ gì đều không nói ra được, nhíu lại mi ngồi xổm xuống , không nói một lời mà lại thay vai chính băng bó lại vết thương cũ.

Hắn thầm nghĩ , không thể tiếp tục để vai chính đến hoa viên.

**

Dung Hoàn băng bó xong miệng vết thương cho vai chính , liền rời khỏi, hôm nay không biết vì cái gì, hoàng thất bên kia đột nhiên gọi đến, làm hắn phải đi một chuyến. Hắn nhìn thời tiết bên ngoài mưa dầm dã, ẩn ẩn cảm thấy có dự cảm không lành . Dựa theo cốt truyện , Chử Tĩnh từ trên chiến trường xuống, lúc này hẳn là phải nghỉ ngơi suốt ba tháng, trừ bỏ sẽ ngẫu nhiên xử lý một ít quân vụ, hoàng thất hẳn là không có việc muốn tìm hắn ——

Hôm nay như thế nào lại đột nhiên gọi hắn đến ?

Lên xe , Dung Hoàn vô tình nhìn ra ngoài cửa sổ xe , lại thấy vai chính ghé vào cửa sổ lầu hai , mắt trông mong mà nhìn về bên này.

Dung Hoàn: “Không phải vừa mới băng bó bôi thuốc cho hắn sao, sao hắn lại bò đến cửa sổ nhìn theo tôi rời đi?”

Hệ thống nói: “Căn cứ theo hệ thống kiểm tra đo lường, trong khoảng thời gian mỗi lần cậu từ bên ngoài xử lý công việc trở về, mục tiêu chữa khỏi đều sẽ ở nơi đó nhìn theo.”

Dung Hoàn: “Thật dính người nha.”

Hệ thống: “……”

Dung Hoàn: “Nói đứng đắn, cậu có thể điều tra ra vì sao hoàng thất lại đột nhiên gọi tôi qua không? Đây cùng với cốt truyện trong nguyên văn có điểm không phù hợp , hoàn toàn là thình lình xảy ra rắc rối.”

Hệ thống ở trước mặt Dung Hoàn mở ra một video, ý bảo Dung Hoàn xem, cũng nói: “Cái này không liên quan đến nhân vật chữa khỏi , cho nên có thể điều ra . Hai ngày nay Lộ Tô Tuấn đến hoàng thất một chuyến,cầu xin chị hắn một việc.”

Dung Hoàn hoàn chỉnh mà xem xong video kia, thẳng đến khi thấy Lộ Tô Tuấn viết phong thư từ kia, trợn mắt há hốc mồm: “Ban hôn?”

Trong nguyên văn nhà Lộ Tô Tuấn cũng xem như là thân thích của hoàng thân quốc, bởi vì đại tiểu thư Lộ gia là người vợ thứ ba của hoàng đế đế quốc, còn rất được sủng ái. Cho nên Lộ Tô Tuấn ở trong hoàng thất cũng đảm nhiệm chức thị vệ thiếu tá , xem như tương đối nhẹ nhàng mà lại quyền cao chức trọng . Nhưng mà trong cốt truyện cũng không có việc Lộ Tô Tuấn thỉnh cầu ban hôn ——

Bởi vì trong nguyên văn tình cảm Lộ Tô Tuấn đối với Chử Tĩnh phi thường tự tin, hai người là nước chảy thành sông, cuối cùng dần dần đi cùng một chỗ. Mà hiện tại Lộ Tô Tuấn hiển nhiên đối với phần tình cảm này cực kỳ không tự tin, thậm chí sợ hãi Tô Á công chúa sẽ cướp hắn trước một bước.

Bởi vậy, hôm qua liền gửi thư từ đến hoàng thất, để chị hắn thay hắn hướng hoàng đế đế quốc thỉnh cầu ban hôn.

Việc này Dung Hoàn hoàn toàn không nghĩ tới.

Xem ra cốt truyện của thế giới này rút dây động rừng, hắn thay đổi trong đó một chút, chắc chắn ảnh hưởng đến những người khác, do đó dẫn tới cốt truyện sai lệch. Hiện tại đáng được ăn mừng chính là, chị Lộ Tô Tuấn vừa mới ở bên tai hoàng đế đề ra chuyện ban hôn, hoàng đế còn chưa hạ quyết định. Cùng với, mặc dù thật sự muốn cùng Lộ Tô Tuấn kết hôn, cũng không đáng kể, hành sự quý tộc của đế quốc này thật sự quá thối nát, kết không thể ly sao?

Chỉ là, không biết vai chính sẽ làm ra việc gì. Dung Hoàn nhịn không được nhăn mi: “Lúc trước Lộ Tô Tuấn mỗi ngày gọi nhiều cuộc điện thoại tới như vậy, tôi không nên cự tuyệt ngoài cửa, hẳn là lên trấn an chút, thật đau đầu.”

Hệ thống: “Chính là nói nha, há ký chủ vô dụng.”

Dung Hoàn: “……”

Tác giả có lời muốn nói: Lộ Tô Tuấn:Ngươi không mở cửa nhìn ta, ta sẽ cầu hoàng đế ban hôn sao hừ!

Vai chính: Hắc hóa.jpg. Cưỡng hôn.jpg