Chương 16

Lộ Tô Tuấn theo bản năng mà quay đầu, mắt nhìn cửa sổ bên kia , lại không có cái gì , chỉ có bức màn bị cuồng phong bên ngoài thổi đến hơi hơi tung bay. Đáng lẽ lúc này, hắn hẳn là đã sớm ngủ rồi, nhưng gần đây tâm tình quá hỗn độn, cho nên nửa đêm cũng không ngủ.

Không biết lúc này Chử Tĩnh đang làm gì.

Lộ Tô Tuấn rút tờ khăn giấy, tâm phiền ý loạn mà đem bọt nước trên cổ lau đi, tùy tay ném vào thùng rác bên chân. Cũng không biết có phải bản tính quân nhân hay không, hắn đột nhiên cảm thấy sau sống lưng nổi lên một cổ lạnh lẽo, phảng phất có tiềm tàng uy hϊếp nào đó đang theo hắn bò tới. Nhưng mà trong phòng trống rỗng chỉ có một mình hắn, uy hϊếp tới từ nơi nào?

Huống chi, Lộ phủ thủ vệ nghiêm ngặt, nơi nơi đều là cảnh báo, không có khả năng sẽ có thích khách linh tinh.

Lộ Tô Tuấn cho rằng thần kinh chính mình quá khẩn trương, chính là khi hắn ngẩng đầu trong nháy mắt kia, cổ lông tơ bỗng nhiên không rét mà run mà dựng thẳng lên , phát ra từ bản năng ——

Hắn đột nhiên ý thức được! Khuỷu tay nhanh chóng hướng tới mặt sau đón đỡ , nhưng đã quá muộn! Một phen dao găm lạnh lẽo giống như rắn độc để ở sườn cổ hắn. Cuồng phong gào thét, cây đèn trong nháy mắt đột nhiên nổ tung.

Toàn bộ trong phòng lâm vào một mảnh đen nhánh quỷ dị.

“Đừng nhúc nhích.” thanh âm lạnh như băng, như là rất lâu chưa từng nói chuyện, từ trong cổ họng phát ra, hiện ra thanh nghẹn nghẹn quỷ dị khó giải thích.

Tinh thần lực che trời lấp đất áp bách mà đến.

Lộ Tô Tuấn chưa bao giờ gặp qua tinh thần lực cường đại như thế, mặc dù được khen là người trẻ có gien cường đại nhất đế quốc như thượng tướng Chử Tĩnh, tinh thần lực cũng xa người này. Huống chi hắn trước nay đều không bằng Chử Tĩnh !

Sấm sét ầm ầm, phía chân trời bị cắt qua trong nháy mắt, Lộ Tô Tuấn từ trong gương thấy được sắc mặt tái nhợt chính mình, và một khuôn mặt khác ——

Đối phương không biết là quá tự tin hay sao ,thậm chí ngay cả mũ che đậy hoặc là khẩu trang đều không có mang theo, mà chỉ là như vậy nâng con ngươi lên, thông qua gương nhìn chằm chằm hắn, mặt vô biểu tình, chết lặng lạnh nhạt.Mặt nạ màu bạc cùng ánh trăng đen nhánh , phiếm hàn ý âm u khϊếp người .

Thế mà lại là tên nô ɭệ kia. Nhưng tinh thần lực của hắn không phải đã bị tước đoạt rồi sao? Thậm chí bên tai hắn còn ẩn ẩn thấy được dấu ấn nô ɭệ đã bị trừ bỏ tinh thần lực màu xanh lá !

Lộ Tô Tuấn hiện tại từ trên người hắn cảm nhận được tinh thần lực, so với bất kì kẻ nào trên cái đế quốc này đều phải cường đại hơn. Hắn biết tinh thần lực nguyên của tên nô ɭệ này sớm đã bị cướp đoạt, hiện tại chính mình lại bị áp chế đến không hề có năng lực nhúc nhích, chỉ có thể có một nguyên nhân —— vết thương trong cơ thể hắn một lần nữa mọc ra một cái tinh thần lực nguyên?

Nhưng sao có thể?

Là ai đem quái vật bị vây khốn trong nhà giam mở ra?

Tay chân Lộ Tô Tuấn bị tinh thần lực kia áp chế không thể động đậy, cái tay đè ở trên vai kia như nặng ngàn cân , làm trên trán hắn trong nháy mắt chảy ra mồ hôi lạnh rất nhỏ .

Hắn phát hiện sườn cổ thậm chí không phải dao găm, mà là mảnh đèn lạnh lẽo trên bàn bị vỡ lúc trước . Nhưng mà chỉ là một mảnh đèn, búng tay một cái là có thể lấy mạng của hắn.

Kinh hoảng từng chút bò lên trên sống lưng Lộ Tô Tuấn, hắn gian nan mở miệng: “Ngươi muốn gϊếŧ ta?”

Người phía sau nhìn chăm chú vào hắn, vẫn chưa mở miệng, mà sống lưng Lộ Tô Tuấn lại càng thêm lạnh .

Nhờ vào xạ quang của nước mưa , hắn thấy ánh mắt đen nhánh của đối phương nhìn mình tối tăm bình tĩnh, lại không có thù hận, chỉ có tử khí nồng đậm tựa như từ vực sâu bò ra , giống như là đang nhìn một khối vật chết .

Thật sự rất khϊếp người, làm Lộ Tô Tuấn không khỏi nhớ tới, khi l*иg sắt nhà giam của quái vật bị mở ra,quái vật sẽ không từ mọi thủ đoạn mà trả thù những người đã từng tàn bạo đối đãi hắn.

Cùng lúc đó, Lộ Tô Tuấn cũng nhớ tới nhiều ngày nay thường xuyên có quan viên hoàng thất chết, ngục trưởng ngục giam quân sự , cùng với vài phạm nhân. Hoàng thất đang triển khai điều tra, nhưng những người bị điều tra đều phảng phất như mất trí nhớ, hoàn toàn nhớ không được địa điểm gần nhất đi qua. Nếu tinh thần lực đủ cường đại mà nói , là có thể thông qua phương thức đem tinh thần đối phương phá hủy , hủy diệt ký ức của đối phương .

Bỗng nhiên hắn ý thức được cái gì, trong lòng một trận sợ hãi.

Như vậy, đến tột cùng là ai đã làm nô ɭệ này khôi phục tinh thần lực, làm vũ khí một lần nữa lên nòng —— Chử Tĩnh?

Hắn không dám tiếp tục nghĩ tiếp.

Mảnh đèn chưa đi xuống, hai tay hai chân hắn bị chính cà vạt của hắn bó trụ, ngay sau đó như ném rác rưởi mà bị ném ở trong góc. Hắn nhìn người kia ở trong phòng hắn tìm kiếm, cuối cùng lấy ra một thứ. Văn kiện thỉnh cầu ban hôn, mặt sau cùng cũng có thêm một tờ cự tuyệt ban hôn.

Kim Chiêu cầm bút máy cùng văn kiện đi qua , nghiêng đầu.

Lộ Tô Tuấn lúc này mới ý thức được hắn muốn làm gì, tức khắc kịch liệt giãy giụa, trong miệng ngậm một búng máu: “Ngươi cho rằng ta sẽ ký ? Ta sẽ không, trừ phi ngươi gϊếŧ ta ——”

Lời còn chưa dứt, mảnh đèn không chút do dự cắt vỡ cổ hắn.

Máu tươi trào dâng ra, khoảng cách đến động mạch chỉ có mảy may vài cm.

Người trước mắt này không sợ gϊếŧ người, bởi vì máu tươi trên tay hắn có lẽ là nhiều nhất toàn bộ đế quốc .

Lộ Tô Tuấn thở hổn hển, cả người mồ hôi lạnh ướt đẫm.

Hắn biết chính mình đang sợ hãi.

Tinh thần lực cường đại của nô ɭệ nhéo lên tay hắn , khống chế ngón tay hắn, cưỡng bách hắn nắm bút máy, ngay sau đó ấn tay hắn,đem văn kiện đặt ở nơi đó. Bút mực ở văn kiện rơi xuống lần thứ nhất, rất mau theo sau , dưới sự run rấy của Lộ Tô Tuấn , viết xuống chữ thứ nhất .

Căn phòng to như vậy, yên tĩnh không tiếng động, chỉ có nô ɭệ trước mắt này, trên mặt đất hạ xuống bóng dáng ảm đạm như một dã thú đáng sợ nào đó. Như giam cầm con mồi thuộc về hắn, khác với hành vi uy hϊếp làm ra đe dọa cùng bức bách.

Hắn cơ hồ là dùng tinh thần lực cưỡng bách Lộ Tô Tuấn viết chữ.

Lộ Tô Tuấn nghiến răng nghiến lợi, kịch liệt giãy giụa, nhưng không có sinh ra bất luận tác dụng gì.

Hắn nhìn chằm chằm chữ thứ hai sắp đặt bút, bỗng nhiên không tiếng động mà cười lạnh : “Cho dù người ở bên Chử Tĩnh không phải là ta, cũng tuyệt đối sẽ không phải là ngươi. Còn có Tô Á công chúa, cùng với càng nhiều người ở đế quốc. Chử Tĩnh là tướng quân, quyền cao chức trọng, bên cạnh có rất nhiều người. Ngươi biết hắn mang về nhà bao nhiêu nô ɭệ không?Vậy để ta nói cho ngươi, tổng cộng 123 tên, ngươi bất quá chỉ là một tên trong đó mà thôi.”

Tinh thần lực ở trên cổ tay hắn bỗng nhiên dừng lại.

Lộ Tô Tuấn trực giác được chính mình đã tìm được nhược điểm của đối phương, không màng vết thương trên cổ , tiếp tục châm chọc mà nói: “Hắn đem ngươi mang về nhà, chữa thương cho ngươi, có lẽ còn cung cấp một nơi ấm áp cho ngươi , nhưng cùng lắm đều là tâm thương hại nhất thời gây lên thôi.”

“Giống như là đối đãi với một con mèo hoang chó hoang ven đường lưu lạc dơ bẩn , hứng thú, . Một khi hứng thú hết, ngươi đoán xem có thể một chân đá văng hay không .”

Hắn cảm giác được trên người tên nô ɭệ này bỗng nhiên bộc phát ra phẫn nộ ,đôi mắt vẫn luôn là tử khí trầm trầm cũng bỗng nhiên nâng lên nhìn chằm chằm hắn, hốc mắt màu đỏ tươi.

Biểu tình kia phảng phất từ trong địa ngục bò ra , làm người không rét mà run.

Nhưng Lộ Tô Tuấn đồng thời cũng nhận thấy được lo sợ không yên trong mắt hắn, chỉ lóe qua rồi nhanh chóng tan mất, biến thành tối tăm cùng tử khí. Nhưng Lộ Tô Tuấn vẫn như cũ bắt được . Hắn đoán được tâm tư của tên nô ɭệ này, cùng một dạng với những con chó hoang được nhặt về nhà. Được cho một ngụm cơm ăn, liền cho rằng đã tìm được nơi ẩn núp rồi. Nhưng đó là ý tưởng buồn cười cỡ nào ——

Đó chỉ có con chuột thối bên trong cống ngầm vẫy đuôi mới có ý nghĩ cầu xin .

Ghen ghét cùng tâm lý trả thù lệnh Lộ Tô Tuấn không quan tâm, cuối cùng dùng một kích: “Cùng với, việc hôn nhân này là hắn chính miệng đồng ý tại sáng nay ở đại điện hoàng thất ."

Kim Chiêu mở to hai mắt, nghe câu nói thế trong nháy mắt đầu óc ong ong vang.

Tinh thần lực che trời lấp đất ngăn chặn Lộ Tô Tuấn bỗng nhiên vặn vẹo một chút, như là không chịu nổi thống khổ cùng phẫn nộ nào đó.

Lộ Tô Tuấn tìm đúng khoảng khắc này , ý đồ muốn phản kích, hắn hung hăng mà nhấc chân đá tới, nhưng hắn hiển nhiên đã xem nhẹ người đã từng là cỗ máy chiến tranh , không tốn thời gian một giây, người này một lần nữa đem hắn để ở trên vách tường, trên bụng hung hăng bị ăn một quyền.

Trên cổ cũng sâu thêm một phần, máu tươi theo cổ chảy xuôi xuống dưới.

Kim Chiêu không biết thượng tướng đã đồng ý việc hôn nhân này, hắn gắt gao mà nắm nắm tay, trong nháy mắt cư nhiên đã có chút phẫn nộ tuyệt vọng bất lực.

—— hắn cho rằng thượng tướng sẽ không đồng ý.

Trên mặt Thượng tướng luôn là sóng lớn không sợ , bình đạm lại lạnh nhạt, cũng như sẽ không đối với bất luận kẻ nào nhìn nhiều thêm một cái, cho dù là vị thiếu tá này, thượng tướng cũng không có biểu hiện ra hứng thú quá mức nồng hậu. Như vậy rất tốt, sẽ không đối với bất luận kẻ nào cảm thấy hứng thú, cho dù bao gồm cả chính mình. Nhưng như vậy, Kim Chiêu vẫn có thể bắt lấy một cọng rơm cứu mạng cuối cùng giống như bắt lấy hắn.

Kim Chiêu thậm chí hèn mọn mà nghĩ, hắn cũng không cần thượng tướng sinh ra tình cảm tương đồng đối với hắn, hắn chỉ cần thượng tướng duy trì hiện trạng như hiện tại là tốt rồi.

Hắn bệnh trạng như thế, lại tuyệt vọng mà cầu cuộc sống như vậy kéo dài một chút.

Nhưng mỗi lần, mỗi một lần, không có một lần nào không phải như vậy, hắn liều mạng muốn nắm lấy đều sẽ bị không chút do dự cướp đi.

Hắn dường như không xứng sống ở trên thế giới này, không có người đối xử tốt với hắn , sinh mệnh không có ánh sáng, hắn đã nhận mệnh.

Nhưng hiện tại tướng quân mang đến một chút cứu rỗi, cũng muốn bị đoạt đi .

Một khi đã như vậy……

Lộ Tô Tuấn thở hổn hển, cảm giác được cả người sền sệt máu càng ngày càng nhiều, mà nô ɭệ kia cũng nâng lên đôi mắt thâm hắc âm trầm, thấp thấp mà mở miệng: “Vậy như ngươi mong muốn, gϊếŧ ngươi đi.”

Thanh âm lãnh khốc đến gần như tuyệt vọng.

Lộ Tô Tuấn bò lên sợ hãi, không chút nghi ngờ, người này giây tiếp theo sẽ dùng mảnh đèn cắt đứt cổ hắn. Hắn tựa hồ không màng kết cục, không hề kiêng kị bất luận kẻ nào.

**

Dung Hoàn rốt cuộc vẫn ngủ không được, nửa đêm phủ thêm áo ngoài, đi đến trước cửa vai chính , gõ cửa vai chính .

Về việc hôn kỳ linh tinh, vai chính vẫn luôn ở tại trong phủ, tin tức không linh thông, khẳng định là còn không biết. So với để hắn từ con đường khác biết được, còn không bằng từ trong miệng tướng quân hắn biết được.

Chỉ là, một tướng quân đi báo cáo cho hạ nhân của mình, chính mình sắp kết hôn, rốt cuộc nên dùng cái dạng miệng lưỡi gì, Dung Hoàn một chút cũng chưa có cân nhắc tới.

Còn có một việc khác, hắn tìm được người trị liệu đôi mắt cho vai chính.

Vốn tính buổi chiều khi trở về trong lúc vô ý đề cập , nhưng vai chính làm cái bánh kem kia thật sự là đem hắn khổ đến thiếu chút nữa chết mất.

Trong cửa không ai trả lời.

Trống rỗng hồi âm, phảng phất như không có người ở.

Dung Hoàn có dự cảm không lành, hỏi hệ thống: “Chẳng lẽ là vai chính đi ra ngoài?”

Hệ thống trả lời: “Trừ bỏ mục tiêu chữa khỏi ra,động thái của mọi người hệ thống đều có thể cung cấp, nhưng mục tiêu chữa khỏi thuộc về lốc xoáy trung tâm thế giới này, hệ thống tra xét không ra .”

“Cậu cũng chỉ có tác dụng đưa đến một cái bảng số liệu phân tích.” Dung Hoàn lạnh lẽo trào phúng nói.

Hệ thống ý đồ giãy giụa nói: “…… So với cái kia vẫn cao cấp hơn một chút.”

Dung Hoàn ngay sau đó gọi tới một hạ nhân, mang chìa khóa tới, đem của phòng vai chính mở ra.

Quả thực không có người.

Dung Hoàn có dự cảm bất lành càng ngày càng mãnh liệt, mí mắt giật giật, lập tức trở lại phòng mình, vội vàng mặc áo khoác vào . Đi đến cửa sổ bên kia nhìn ra bên ngoài , hoa viên, phủ đệ khắp nơi đều không có thân ảnh vai chính.

“Cậu giúp tôi nhìn xem có phải camera trong phủ hư rồi hay không?” Dung Hoàn hỏi.

Hệ thống rất nhanh trả lời: “Đúng vậy, đã bị người khác phá hư hết.”

“Cả cái đế quốc này còn có nơi nào bị phá hư ?”

Hệ thống dừng một chút, nói: “Trong phủ Lộ thiếu tá .”

Như vậy vai chính đã đến nơi nào liền không khó đoán được. Chỉ là tinh thần lực của hắn còn chưa khôi phục, thương thế lại vừa mới khôi phục chưa được bao lâu, thân thể còn suy yếu như vậy, hắn đi tìm Lộ Tô Tuấn làm gì? Đã biết việc ban hôn trong hoàng thất —— Đệch mợ! Nên sẽ không bị khi dễ chứ?

Dung Hoàn tức khắc có chút tâm loạn như ma, ở trong phòng đổi tới đổi lui, qua một lát sau vội vàng nắm dù, phân phó tài xế dừng xe ở sát bên ngoài phủ đệ cho chính mình lái xe, đi đến Lộ phủ.

Khoảng cách cũng không xa, hắn lại để hệ thống lặng lẽ nhấn ga.

Tốc độ xe quả thực giống như phi cơ, tài xế trợn mắt há hốc mồm cho rằng kỹ thuật lái xe siêu thần choáng váng đến giống như ngồi tàu lượn siêu tốc , đã tới.

**

Nhưng làm Dung Hoàn không nghĩ tới chính là, tất cả đều hoàn toàn khác xa với tượng tưởng. Mới vừa nhảy xuống xe, hắn liền cảm giác được tinh thần lực che trời lấp đất cường đại vô cùng mà đến, cơ hồ làm hắn nửa bước cũng khó dời đi. Trong lòng hắn tức khắc sợ hãi thất kinh! Buổi chiều còn dò xét tinh thần lực trong cơ thể vai chính, không phải còn khó khăn lắm mới bằng hắn sao?

Nhưng tinh thần lực cường hãn đến làm mưa rền gió dữ càng thêm mãnh liệt này, trừ bỏ vai chính ra, thế giới này hắn không nghĩ ra được sẽ có người thứ hai tồn tại.

Thủ vệ Lộ phủ đều ngã xuống trên mặt đất, nhưng thật ra không chết, đều hôn mê.

Tĩnh mịch giống như một mảnh phần mộ.

Trong nguyên văn không có miêu tả Lộ phủ , nhưng thế giới này đều hoàn thiện ra . Dung Hoàn tuy rằng không biết phòng Lộ Tô Tuấn cụ thể ở đông nam tây bắc chỗ nào, nhưng dựa vào phương hướng nơi phát ra tinh thần lực kia, hắn có thể phân biệt ra bản thân nên chạy đi đâu.

Vì thế, Dung Hoàn gian nan mà từ của sổ Lộ Tô Tuấn leo lên đi vào, liền nhìn thấy một màn cơ hồ làm hắn vĩnh viễn khó quên ——

Trên mặt vai chính dính máu, mặt vô biểu tình mà chậm rãi đem dao găm từ cổ Lộ Tô Tuấn đi xuống, không,đó là một mảnh thủy tinh , giống với mặt nạ chính tay hắn đưa cho vai chính ,hiện ra ánh bạc u lãnh.

Một khắc kia trong phòng quá mờ, hắn không thấy rõ trên mặt vai chính có bất luận biểu tình gì, nhưng chỉ cảm thấy toàn thân vai chính tản ra tử khí tựa như từ trong địa ngục bò ra , giống như thời điểm lần đầu tiên ở ngục giam gặp mặt không khác nhau lắm, phảng phất lại về tới lúc ấy.

Trên người lạnh nhạt chết lặng, cùng với tinh thần lực cường đại , cơ hồ kêu Dung Hoàn không rét mà run.

Tựa hồ là nhận thấy được động tĩnh bên cửa sổ , vai chính đột nhiên ngẩn ra, chậm rãi quay đầu, nhìn thẳng hắn.

Dung Hoàn thấy tay hắn chảy máu, hoảng sợ: “Kim Chiêu!”

Mà Kim Chiêu đột nhiên cả kinh, như rơi vào hầm băng,mảnh thủy tinh trong tay nắm chặt thành một đoàn, “Ầm” rơi trên mặt đất, rũ ngón tay máu tươi đầm đìa, một giọt một giọt, huyết châu nện ở trên sàn nhà. Hắn nhìn chằm chằm Dung Hoàn, trên mặt lo sợ không yên chợt lóe rồi biến mất.

…… Bị hắn thấy? Sẽ bị hắn chán ghét?

…… Hắn có thể thất vọng hay không, dưỡng ra , cuối cùng vẫn là một con quái vật.

Tác giả có lời muốn nói: Kế tiếp mời xem: Biếи ŧɦái tướng quân bạo lực và tiểu kiều thê chạy trốn