Chương 19

Dung Hoàn mang vai chính về phòng mình, hắn vẫn chưa dính mưa, trên người khô khô mát mát, mà vai chính lại như gà rớt vào nồi canh, áo sơ mi dính máu dán ở ngực , tóc ngắn đen nhánh không ngừng chảy nước. Trước khi tiến vào phòng hắn , Kim Chiêu do dự một chút, cúi đầu nhìn mình đạp bùn đất nên thảm , hơi có chút bất an.

Nhưng Dung Hoàn lại một chút cũng không thèm để ý, “Tiến vào, đừng thất thần.” Lập tức kéo hắn vào tắm rửa , mở nước ấm trong bồn phòng tắm .

Vai chính ở phòng kia là bởi vì trước đó vẫn luôn không có người ở, cho nên không có trang bị bồn tắm,giờ đêm hôm khuya khoắt, kêu hạ nhân đi thu dọn phòng khác cũng không tốt, vì thế liền ở trong phòng hắn tắm .

Kim Chiêu dán vào bên cạnh bồn tắm ngồi xuống, cách nhiệt khí mờ mịt, xem tướng quân dùng tay thử nước nóng, vẫn là cảm thấy mình đang trong mộng. Vì sao lại đối tốt với hắn như vậy, vì sao sau khi gặp qua một mặt âm u kia của hắn , vẫn cứ đối tốt với hắn như vậy? Trong lòng hắn vui sướиɠ đánh run, làm máu hắn đến bây giờ vẫn trào dâng đến phi thường nhanh.

Có lẽ là ánh mắt hắn quá mức chuyên chú khát cầu, Dung Hoàn bỗng nhiên ngẩng đầu lên ——

Kim Chiêu nhanh chóng dời tầm mắt, lông mi đen nhánh vội vàng che khuất cảm xúc.

Có thể tiếp tục lưu tại bên người tướng quân , hiện giờ đối với hắn mà nói là phúc lợi lớn nhất . Hắn tự nhiên muốn có được người này, không có lúc nào là không muốn cả. Càng muốn đuổi những người khác bên cạnh người này đuổi đi , làm người này chỉ có thể thấy hắn, bên người chỉ có hắn…… Nhưng hắn không xác định có thể rước lấy chán ghét của tướng quân hay không , hắn cần phải đem những thứ tâm tư dơ bẩn đó của chính mình che giấu thật tốt.

Lòng hắn mang những tâm tư âm u nhỏ đó , so với trước kia càng thêm như đi trên băng mỏng.

“Tốt, nhiệt độ nước vừa đủ.” Dung Hoàn nhìn vai chính, cảm thấy hắn giờ phút này như là trở về sào huyệt, vô luận làm cái gì cũng đều rất cẩn thận như thú nhỏ, còn nỗ lực nghiêng đầu, không cho đuôi tóc dính bọt nước chảy lên trên sàn nhà , không khỏi buồn cười lại chua xót.

Vì thế tùy tay đem khăn tắm của chính mình từ vách tường gạch men sứ túm xuống , đi đến trước mặt vai chính , bao ở đầu hắn , giúp hắn xoa xoa.

Hô hấp Kim Chiêu tức khắc đều đình chỉ.

Tầm mắt hắn bị khăn tắm lớn chặn, chỉ có thể nhìn thấy viên cúc áo ngủ thứ năm ở bụng nhỏ khi tướng quân tới gần —— ngay cả cúc áo trên quần áo tướng quân cũng làm người trầm mê.

Tất cả đều là hơi thở che trời lấp đất của tướng quân, hắn không dám hô hấp, sợ hô hấp quá thô nặng sẽ bại lộ chút gì đó, nhưng lại nhịn không được muốn đem hương vị của tướng quân hít vào mũi .

Hắn cảm thấy chính mình thật bệnh trạng.

Lẽ ra chính hắn, hắn sao có thể để người này vì hắn mà làm này đó? Nhưng hắn lại cầm lòng không được mà kỳ mong người này mãi luôn ôn nhu như vậy, hắn tham luyến ôn nhu đó.

Dung Hoàn tinh tế mà giúp vai chính lau tóc một lần, trước đem đỉnh đầu tuốt hai cái, ngay sau đó dùng khăn lông bao , đem đuôi tóc xoa bóp, đem bọt nước hút đi. Tự nhiên là không có biện pháp lập tức lau khô, chỉ có thể chờ lát nữa để vai chính tự mình tắm rửa xong đi làm khô.

Rốt cuộc cũng xoa xong, hắn đem khăn tắm ướt ném ở một bên, mắt nhìn miệng vết thương trên bàn tay vai chính. Còn tốt, năng lực khép lại của vai chính cũng đủ mau, hẳn là không có vấn đề gì lớn.

“Cởϊ qυầи áo, tắm rửa đi.”

Nhưng vai chính lại rũ đầu, vẫn không nhúc nhích, cả người cứng đờ như phiến đá, ngón tay nắm bồn tắm bên cạnh, phiếm hồng.

Dung Hoàn liền cho rằng có phải hắn bị thương nơi nào hay không, thế cho nên mới không muốn cởi cúc áo sơ mi bước vào bể tắm, cũng chuẩn bị giúp hắn cởi ra —— tâm niệm thay đổi thật nhanh, Dung Hoàn phản ứng lại , sắc mặt chợt đỏ lên. Chính mình còn ở nơi này, vai chính đương nhiên sẽ không tiện cởϊ qυầи áo! Không ý thức được trước, dường như hắn xem vai chính giống như xem chữ nhỏ ngay ngắn , bằng phẳng, một khi ý thức được cái gì, không khí lập tức trở nên vi diệu .

Dung Hoàn chịu đựng hơi khô nóng trong phòng tắm, vội vàng đem các loại sữa tắm cùng áo ngủ mới sạch sẽ đặt ở bên cạnh, ngay sau đó xoay người đi ra ngoài.

Qua một lúc lâu sau, trong phòng tắm truyền đến tiếng nước ào ào.

Mùi máu tươi nhàn nhạt bị cọ rửa, thay thế là hương thơm sữa tắm.

**

Dung Hoàn cũng ở bên ngoài một lần nữa thay đổi một thân áo ngủ, đóng cửa sổ, mở đèn đầu giường, chui vào trong chăn nằm. Trên thực tế, vừa rồi hắn ở trong phòng tắm cũng không có cố tình chú ý đến biểu tình trên mặt mình, hay là là cố tình làm âm thanh trở lên lạnh băng, nhưng đều không bị quy tắc trừng phạt ——

Dung Hoàn: “Đây là vì cái gì?”

Hắn đã sớm chú ý tới, vai chính ở bên cạnh hắn một thời gian dài, hắn ngẫu nhiên sẽ không hoàn toàn diễn dựa theo bộ dáng mặt như băng sơn của Chử Tĩnh, huyệt Thái Dương cũng rất ít khi đau đớn . Nhưng điểm này gần như là nhằm vào vai chính, cũng không nhằm vào những người khác, nếu hắn ở trước mặt những hạ nhân làm ra biểu tình không căng chặt, vẫn sẽ phải chịu trừng phạt vì vi phạm tính cách nhân vật .

Hệ thống phân tích , nói: “Quy tắc là dựa theo ấn tượng mà người khác đối với Chử Tĩnh mà phán định. Chử Tĩnh ở trước mặt người khác, luôn luôn là âm lãnh, ít khi nói cười, như vậy nếu vi phạm ấn tượng kia, làm người khác cảm thấy kỳ quái mà nói, quy tắc liền sẽ trừng phạt cậu. Nhưng đối với vai chính mà nói, hắn vẫn chưa gặp qua Chử Tĩnh chân chính——”

Nói cách khác vai chính từ đầu đến cuối nhìn thấy đều là hắn, ngay từ đầu là hắn căn cứ vào ấn tượng trong lời đồn, mà hắn chỉ cần vi phạm lời đồn, sẽ phải chịu trừng phạt. Nhưng mà vai chính ở bên cạnh hắn lâu rồi, hình tượng của hắn ở trong lòng vai chính dần dần lập thể, hắn sẽ không vi phạm tính cách của chính hắn, sẽ không chịu trừng phạt.

Nói cách khác, người khác nhìn hắn, là thông qua Chử Tĩnh mà nhìn.

Mà vai chính nhìn hắn, chính là nhìn Dung Hoàn.

Rõ điểm này , Dung Hoàn cũng thở dài nhẹ nhõm một hơi, không biết nên nói quy tắc này cũng đủ nghiêm cẩn, hay là nên nói quy tắc này vẫn còn có nhân tình. Nếu hắn vẫn luôn ở trước mặt vai chính diễn thành Chử Tĩnh mà nói, có lẽ hiện tại hắn cùng vai chính còn không đến được một bước này.

**

Vai chính tắm rửa thật lâu mới rửa xong, lâu đến Dung Hoàn mơ màng sắp ngủ, hắn mới từ trong phòng tắm đi ra, mặc áo ngủ sạch sẽ . Chỉ có đèn ấm trong phòng tắm mở, Dung Hoàn mở to mắt, thấy vai chính rửa sạch sẽ, cùng tiểu công tử cơm ngon áo đẹp bình thường không có khác gì —— trừ bỏ cái mặt nạ trên mặt kia hơi có chút làm cho người ta sợ hãi.

Vai chính đi tới, trong cổ họng phát ra hơi nghẹn âm: “Tướng quân, ta rửa xong rồi.”

Lâu lắm rồi hắn không nói chuyện, vô luận là ngữ điệu hay là thanh âm, đều có chút kỳ dị, nhưng cũng không khó nghe. Nhưng hắn lại tựa hồ cảm thấy chính mình nói chuyện không dễ nghe, vì thế ở trước mặt Dung Hoàn rất ít phát ra tiếng, cho dù nói chuyện, cũng rất chậm rãi, kiệt lực nói rõ mấy chữ .

Dung Hoàn biết quy tắc ở trên người vai chính đã không còn hạn chế,biểu tình trên mặt liền thả lỏng nhiều hơn, đèn trên đầu giường chiếu rọi, thậm chí xưng được với ôn nhu.

Hắn nửa nằm, vẫy vẫy tay, thanh âm ôn nhu mà đối vai chính nói: “Lại đây, ta xoa thuốc cho ngươi.”

Kim Chiêu tức khắc ngẩn ra.

Dung Hoàn cho rằng hắn không nghe rõ, lại lặp một lần nữa : “Xoa thuốc, lại đây.”

Kim Chiêu vẫn là lần đầu tiên thấy biểu tình ôn nhu như thế trên mặt tướng quân —— quả thực nhu hòa đến kỳ cục, cặp con ngươi màu nâu nhạt kia quả thực rất rực rỡ lấp lánh, thanh âm kia cũng trở nên không giống tướng quân ngày thường, tựa như khẽ vuốt, xoay tròn hạ xuống trong lòng Kim Chiêu , tựa hồ có thể đem tất cả khó chịu trong lòng hắn cùng giận ai đều yên bình.

Kim Chiêu trước nay chưa từng có mà cảm thấy mình đang được đặt trong một giấc mộng ——

Trong lòng hắn hung hăng rùng mình, thậm chí hạnh phúc đến không ai có thể nghĩ đến, hắn cũng có thể được hạnh phúc như này sao? Hắn thật sự có thể chứ? Trong nháy mắt hắn thậm chí cảm thấy đây là niềm hạnh phúc nhất từ khi hắn sinh ra đến bây giờ, hắn không tưởng tượng được có cái gì so với hiện tại còn hạnh phúc hơn.

Ở trong não hắn còn chưa kịp suy nghĩ, hai chân hắn đã không tự chủ được mà đi qua chỗ tướng quân, tựa như theo bản năng mà tìm kiếm ánh sáng ấm áp .

Dung Hoàn đơn giản mà xoa thuốc lên bàn tay cùng với mấy chỗ vết thương trên vai hắn. Trừ bỏ bàn tay là miệng vết thương mới ở ngoài, mấy vết thương cũ trên vai đều bị vỡ toang, tuy rằng rất nhanh sẽ khỏi hẳn, nhưng những vết sẹo đó rốt cuộc vẫn rất khó tiêu trừ, liền dẫn tới vết sẹo ở bả vai sau lưng thoạt nhìn có chút dữ tợn. Những vết thương đó, từng nhát trong đó người thường đều khó có thể thừa nhận, nhưng hắn lại……

Dung Hoàn trầm mặc không lên tiếng mà xoa xong, có lẽ là bởi vì thương tiếc, đầu ngón tay càng thêm mềm nhẹ.

Mỗi nơi Kim Chiêu được hắn chạm qua đều nổi lên một tầng da gà, như có một dòng điện chạy qua.

Rốt cuộc cũng xoa xong thuốc.

“Được rồi.” Dung Hoàn thu hồi thuốc mỡ, nhéo nhéo sau cổ vai chính dịu ngoan ngồi ở trên mép giường giống như nai con, thuận tiện sờ soạng đuôi tóc hắn, đã xong, có thể ngủ. Thấy vai chính toàn thân cứng đờ không dám nhúc nhích, lông mi cũng thấp thấp rũ, tầm mắt không dám nâng lên nhìn hắn, Dung Hoàn rốt cuộc nhịn không được cười cười, nói: “Kim Chiêu, đi ngủ đi, ngày mai gặp.”

—— Kim Chiêu, đi ngủ đi, ngày mai gặp.

Kim Chiêu nắm chặt lòng bàn tay, nâng lên con ngươi chăm chú liếc nhìn tướng quân một cái, trái tim phát run, nhảy thật sự nhanh. Hắn chưa từng chờ mong ngày mai, bởi vì ngày mai cùng hôm nay sẽ không có gì bất đồng, vĩnh viễn đều là ác mộng, nhưng hiện tại máu hắn nảy lêи đỉиɦ da đầu, xoang mũi phát chua, hắn vô cùng khát vọng ngày mai.

Tướng quân cười với hắn. Giờ khắc này hắn cảm thấy chết cũng nguyện ý.

……