Chương 23

“Không sao.” Là thật sự không sao, bởi vì khi Dung Hoàn có cảm giác đau đớn, hệ thống sẽ hỗ trợ che chắn cảm giác đau. Tuy rằng năng lực của hệ thống có hạn, nhưng ở cương vị công tác vẫn nơm nớp lo sợ, chưa từng bại lộ. Cho nên hắn không cảm giác được đau đớn, lại chỉ có thể nhìn vai chính lâm vào cái loại ác mộng này, cái gì cũng không giúp được .

Sao có thể không sao.

Ta đã làm cái gì.

Kim Chiêu nhìn tay tướng quân bị hắn nắm ra dấu vết xanh trắng, trong lòng hận không thể đem mình băm thành trăm mảnh, hắn không hé răng, đôi mắt lại toát ra tơ máu, cứng đờ vụng về mà từng chút giúp Dung Hoàn xoa khớp xương ngón tay .

“Đã nói là không có việc gì.” Dung Hoàn cười cười, kiệt lực nhẹ nhàng nói, nhưng cũng không rút tay ra, cứ như vậy nhìn vai chính giúp hắn xoa ấn. Chỉ có ở trong quá trình này, vai chính mới có thể từ loại trạng thái thống khổ thoáng bình tĩnh trở lại. Nhưng mà vai chính trước sau vẫn không chịu quay mặt nhìn giường giải phẫu một cái, môi cũng tái nhợt đến đáng sợ, Dung Hoàn biết nếu hắn một lần nữa nằm trên đó, sẽ gợi lên hồi ức đáng sợ của hắn.

Trước đó bác sĩ, vẫn chưa gặp qua Chử Tĩnh, tuy rằng có chút kinh ngạc vì sao tướng quân sẽ mang một người mà trên lỗ tai có tiêu chí nô ɭệ tới làm phẫu thuật, nhưng cũng biết hiểu được nhiều sẽ mau chết, cái gì cũng không hỏi, chỉ hơi bất an chờ đợi.

Không biết qua bao lâu, xác nhận tay Dung Hoàn bị nắm ra xanh xanh đều biến mất, Kim Chiêu mới buông lỏng tay ra.

Dung Hoàn nắm tay hắn, ôn hòa hỏi: “Có thể không?”

Kim Chiêu gật gật đầu.

Có một số việc cần thiết phải khắc phục, tướng quân nói cho hắn, tất cả những chuyện trước đó đều đã qua, tất cả đều không phải hắn sai, hắn hẳn là đang bắt đầu cuộc sống mới. Hắn không nên lâm vào những bóng ma của quá khứ không thể tự thoát ra được. Hắn sẽ khắc phục, hắn sẽ chiến thắng, hắn là người trong vũng bùn, nhưng hiện tại hắn đã có hết.

“Ta sẽ bồi ngươi.” Dung Hoàn đem ghế dựa kéo qua, ngồi ở bên cạnh giường giải phẫu toát ra khí lạnh băng.

Mấy chữ này quá mức ôn nhu, lông mi Kim Chiêu run rẩy một chút. Nhưng từ lúc chào đời tới nay lần đầu tiên hắn không hy vọng tướng quân bồi ở bên người hắn. Nếu trong lúc hắn phẫu thuật sinh ra phản ứng, giống hắn đã từng trong quá khứ, tướng quân sẽ thương hại hắn hay sẽ căm ghét hắn? Hắn không dám nguy hiểm dù chỉ một chút. Hắn một chút đều không hy vọng một mặt hèn mọn của mình lộ ở trước mặt tướng quân .

Hắn nhịn không được có chút gian nan mà mở miệng: “Tướng quân, không cần, máu sẽ rất dơ.”

“Không dơ.” Dung Hoàn tùy tay sờ sờ cổ hắn, đem mồ hôi lạnh mới vừa rồi chảy ra tay, ý bảo cho hắn xem, mềm nhẹ mà nói: “Mỗi người đều sẽ đổ mồ hôi, đổ máu, có cái gì dơ.”

Kim Chiêu hô hấp dồn dập một chút, hắn hoàn toàn không có cách nào hình dung được cảm nhận nội tâm của hiện tại.

—— tướng quân cho hắn quá nhiều thứ.

Không phải đồ ăn, nước, nơi sống, mà là tự do, tín ngưỡng, cuộc sống mới.

Hắn gần như thành kính, mà dùng đôi mắt đen nhánh ướt dầm dề, đã có chút tử khí nhìn chăm chú tướng quân. Mỗi một câu của người này, mỗi một chữ, mỗi một ánh mắt, mỗi một biểu tình hắn đều muốn chia rẽ nuốt vào trong bụng, dung nhập vào xương tủy. Hắn thậm chí bắt đầu vặn vẹo mà cảm kích vận mệnh của mình, nếu không phải trước đó gặp vận rủi, sao có thể được người này nhìn lại?

“Được.”

Kim Chiêu chủ động nằm lên giường lạnh băng.

Hắn cần trở nên cường đại, hắn cần khôi phục mọi bộ phận thân thể, cần đoạt lại năng lượng nguyên thuộc về mình, mới có thể trở thành vũ khí tiện tay của tướng quân. Mới có thể đem mỗi một sợi tóc của tướng quân đều bảo vệ tốt.

Dung Hoàn nắm tay Kim Chiêu, ý bảo bác sĩ mau chóng trói buộc chân hắn, cũng gây tê.

Thuốc mê đối với Kim Chiêu mà nói cũng không dùng được, cảm giác đau của hắn cũng không có biến mất nhiều, trận giải phẫu này hoàn toàn là một tràng tai nạn. Hắn thường thường lâm vào giữa ác mộng, cả người thống khổ vô cùng, giống như ác ma trong lòng bị áp lực rất lâu lập tức bừng lên, trong đầu điên cuồng mà thoáng hiện qua những ký ức thống khổ đó, vì thế ánh mắt cũng phá lệ trở nên tràn ngập lệ khí.

Dung Hoàn sợ hắn thoát ra những thứ trói hắn, tạo thành thương tích không cần thiết, vì thế chỉ có thể áp nửa người lên, đem hắn ngăn chặn.

Ngoài cửa sổ mưa to không ngừng, sấm sét ầm ầm. Bên trong thống khổ, Kim Chiêu bị ác mộng quấn thân, thường thường hốt hoảng mà thúc giục —— tướng quân, ngươi đi đi, bằng không ta sẽ xúc phạm tới ngươi. Nhưng lại mơ mơ hồ hồ mà, đem tay tướng quân nắm càng ngày càng chặt, giống như bắt lấy cọng rơm cứu mạng cuối cùng, theo bản năng mà cầu xin tướng quân không cần đi. Hắn mâu thuẫn mà giãy giụa, thống khổ đến hét vang.

Nhưng trong quá trình này, hắn cảm giác trước sau có người gắt gao ôm hắn, gắt gao ôm, có đôi khi là nhẹ nhàng lau một chút mồ hôi lạnh cho hắn, có đôi khi là thấp giọng nói “Chịu đựng một chút, chịu đựng một chút.” Vì thế cả người hắn mướt mồ hôi, giống như từ trong nước bị vớt ta, rốt cuộc vẫn chịu đựng.

Bác sĩ câm giúp hắn quấn băng vải lên con mắt kia.

Chờ đến mấy ngày sau là có thể dỡ băng vải xuống, hắn liền có thể có được hai con mắt có màu sắc giống nhau.

Cuộc giải phẫu này tương đối tinh vi, làm rất lâu, chờ làm xong, bác sĩ mồ hôi đầy đầu, mà sắc trời bên ngoài cũng đã đen. Kim Chiêu rốt cuộc từ trạng thái hỗn độn tỉnh táo lại, hắn ngồi trên giường lạnh băng, thoạt nhìn cũng không có bóng ma giống như khi vừa mới đi vào phòng giải phẫu.

Dung Hoàn thấy đôi mắt hắn hiện tại cũng đã khôi phục, vì thế thở dài nhẹ nhõm một hơi, lấy tới một mặt gương có chút thô ráp, đưa tới trước mặt Kim Chiêu : “Tuy rằng quấn băng vải, nhưng vẫn đẹp.”

Kim Chiêu vội vàng liếc mắt nhìn mình trong gương, lại một lần nữa đem ánh mắt rơi xuống trên người tướng quân ——

“Tướng quân.” Kim Chiêu khàn giọng kêu.

Trong thanh âm ẩn chứa ít nhiều tình yêu cầu mà không được, chính hắn cũng không nghe ra.

**

Dung Hoàn lại xem như đã làm thành một chuyện lớn, trị liệu đôi mắt cho vai chính, độ chữa khỏi lại dâng lên 10, hiện tại đã là 75. Trong lòng Dung Hoàn mỹ mãn, cảm thấy chính mình quả thực là vô cùng thông minh. Trở lại Chử phủ, hắn lại an bài chút chuyện, tỷ như tạm thời mở đèn trong phòng vai chính nhẹ chút, cùng với kêu hạ nhân trải thêm ít thảm trong phòng vai chính, miễn cho vai chính té ngã.

Đương nhiên hắn biết vai chính tuyệt đối sẽ không làm ra chuyện té ngã ngu xuẩn linh tinh, nhưng hắn nhịn không được mà muốn vì vai chính làm nhiều hơn một ít.

Hạ nhân Chử phủ nhìn vào, tất cả đều hướng tầm mắt hâm mộ ghen tị hận đến muốn đυ.c lỗ lên trên người Kim Chiêu——từ trước đến nay chưa từng thấy tướng quân vì bất luận kẻ nào mà làm nhiều chuyện như vậy! Nô ɭệ này thật có thủ đoạn! Rốt cuộc làm sao mà hắn có thể làm được?!

Mặc kệ là làm như thế nào, đôi mắt sắp một lần nữa nhìn thấy ánh Mặt Trời, đương nhiên là một chuyện đáng để chúc mừng, vì thế buổi tối Dung Hoàn phân phó phòng bếp làm bánh kem, cũng cắm 25 cây nến lên bánh kem.

“Ta nhìn hồ sơ của ngươi, không tìm được ngươi sinh ngày nào.” Dung Hoàn khiển khai , kéo ghế dựa ở bàn ăn ngồi xuống, mười ngón giao nhau để ở cằm, ý cười ngâm ngâm nói: “Nếu không có sinh nhật, như vậy liền dùng hôm nay làm sinh nhật ngươi, được không?”

“Chúc mừng ngươi, sinh nhật vui vẻ.”

Kim Chiêu đứng ở bên cạnh hắn, cũng không nhìn ánh nến lắc lắc kéo kéo, ngược lại vẫn luôn nhìn hắn. Đôi mắt màu đen vừa thâm vừa trầm, dù cho đã kiệt lực kiềm chế, nhưng có chút cảm xúc cùng có chút tình cảm vẫn giấu không được, luôn không cẩn thận mà tiết lộ ra nửa phần.

Dung Hoàn thiếu chút nữa bị hắn nhìn đến ngượng, quay mặt đi, chỉ vào một cái ghế dựa khác, nói: “Ngồi.”

Hắn không biểu hắn ngồi, vai chính sẽ không ngồi, ngoan đến làm người đau lòng.

Kim Chiêu ở trong tầm tay hắn ngồi xuống, tầm mắt rốt cuộc cũng rơi xuống chiếc bánh kem kia cùng 25 ngọn nến. Đây cũng là lần đầu tiên hắn có sự sống, lần đầu tiên có bánh kem, lần đầu tiên có sinh nhật. Kim Chiêu liếc mắt nhìn Dung Hoàn một cái, sau khi Dung Hoàn cho phép, thật cẩn thận mà vươn tay, hơi mang tò mò mà sờ sờ lửa trên ánh nến bánh kem, cũng không nóng, cũng không đốt tay. Hắn rốt cuộc cũng thật sự mà cảm giác được tư vị hạnh phúc ——

Giống như là ánh lửa, trong lòng lo được lo mất, hư hư thật thật, nhưng lại chua lại ngọt.

“Có thể ăn sao?” Kim Chiêu hỏi.

“Đương nhiên.” Dung Hoàn nói: “Nhưng trước tiên phải ước nguyện —— khi ước nguyện phải nhắm mắt lại.”

Kim Chiêu ngẩn người, thuận theo chỉ dẫn của Dung Hoàn mà để đôi tay để ở dưới cằm, ước nguyện ——

Hắn hy vọng tướng quân cả đời vô ưu, vạn sự trôi chảy, nếu sau này, nếu ông trời nghe thấy, hắn hy vọng nếu có một ngày nào đó tướng quân biết được những bí mật dơ bẩn ở đáy lòng hắn, cũng biết những quyến luyến nóng cháy cùng du͙© vọиɠ, sẽ không chán ghét hắn. Hắn chỉ có tâm nguyện này.

Dung Hoàn thấy vai chính nhắm mắt lại, so với lông mi đen nhánh mới từ ngục giam ra, vẫn có chút tàn phá bất kham, hiện tại cừa cong vừa đẹp, thoạt nhìn hoàn toàn đã là người bình thường. Đáy lòng hắn vô cùng thỏa mãn, đồng thời nhìn thấy lông mi vai chính run nhẹ, bỗng nhiên sinh ra một loại ý niệm muốn sờ một cái, nhưng lại cảm thấy chính mình không hiểu ra sao, liều mạng nhịn xuống.

……

Chử Vân an bài rất nhiều thị vệ trong phủ hắn, tin tức truyền thật sự nhanh, một lát đã truyền tới Chử Vân. Hắn đường đường là một tướng quân chiến công hiển hách thế mà cho một nô ɭệ bánh sinh nhật, đây quả thực là làm người hoài nghi hắn có phải bị sắc đẹp dụ hoặc hay không.

Chử Vân xử lý xong một đống sự vụ lớn đau đầu hôm nay, sau khi nghe được chuyện này, càng thêm chua.

Vì thế trăm vội bên trong, phái thị vệ đưa tới mấy chữ rồng bay phượng múa.

“Cũng giúp anh chúc nô ɭệ nhỏ của em: Chúc hắn hàng năm không như sáng nay.”