Chương 29

Hệ thống: “Mục tiêu chữa khỏi + 10, giá trị chữa khỏi hiện tại là 85.”

Mưa rền gió dữ, sấm sét ầm ầm đêm tối, trong phòng bởi vì nhiều thêm một người tồn tại, mà làm cho Dung Hoàn có một loại cảm giác được bảo vệ, bỗng nhiên an tâm. Thời khắc rời môi, hắn cảm giác cổ có chút đau, đồng thời cũng bởi vì tư thế, nửa người trên đều thò khỏi giường, thiếu chút nữa ngã xuống —— đương nhiên, cái trán Kim Chiêu chống hắn, nâng hắn.

Dung Hoàn nâng mặt Kim Chiêu, dùng lòng bàn tay sờ sờ nên mặt không có chút độ ấm của hắn, hỏi: “Ngươi đang suy nghĩ cái gì?”

Hốc mắt Kim Chiêu đỏ bừng, có chút ngây ra mà nhìn Dung Hoàn, ánh mắt kia chứa đầy quyến luyến cùng tình yêu sâu đậm. Nhưng hắn hoàn toàn không thể tin được hết thảy là sự thật, cứng ngắc ở đó không dám nhúc nhích, sợ vừa động, sẽ như cảnh trong mơ mà vỡ vụn. Dư ôn thuộc về môi tướng quân còn tàn lưu, làm nơi sâu nhất trong linh hồn hắn đều run rẩy.

Qua nửa ngày, âm thanh Kim Chiêu run nhè nhẹ: “Tướng quân?”

Dung Hoàn đáp: “Ơi?”

Tuy rằng Kim Chiêu nghe thấy được âm thanh của người này, nhưng biểu tình vẫn cứ phát ngốc ra, giống như đứa trẻ đột nhiên đạt được khát vọng đến cực điểm của mình, lòng bàn tay không biết đặt như thế nào cho phải. Ở trong nháy mắt kia, hắn giống như từ thiên đường rơi xuống địa ngục, lại lần nữa về thiên đường……

Hắn thật sự không phải đang nằm mơ? Tướng quân không chỉ không chán ghét hắn? Còn hôn hắn?

Kim Chiêu nhẹ nhàng phát run, nhịn không được hơi hơi dùng sức trên cổ tay Dung Hoàn, như là đang xác nhận độ ấm ở lòng bàn tay người này là chân thật. Chỉ sợ là trên thế giới này chỉ có người này là đối xử tử tế với hắn, đối tốt với hắn. Mỗi lần hắn làm ra hành động gì, chỉ có người này bao dung hắn, chỉ có người này trân trọng hắn.

“Tướng quân?” Hắn nhịn không được, mở to đôi mắt đen nhánh, run rẩy dò hỏi lại lần nữa.

Dung Hoàn nhẹ nhàng mà hỏi: “Làm sao thế ?”

Kim Chiêu bỗng nhiên rơi lệ đầy mặt, áp lực ở trong lòng nhiều năm cùng cực khổ đều bị hắn mặt không đổi sắc mà nuốt xuống, hắn cũng không nói ra hết du͙© vọиɠ với bất luận kẻ nào, thậm chí cũng không hề cầu xin chúa cứu thế, hay cầu mong có thể gặp được một người thương tiếc hắn, hắn bỗng nhiên tựa như một đứa trẻ, trong lòng bỗng nhiên trào dâng, muốn gắt gao bắt lấy người này, để hắn dùng lòng bàn tay ấm áp trấn an mình ——

Hắn kiệt lực nhịn, nhưng không thể, đứt quãng, âm thanh nghẹn ngào trong cổ họng trong đêm đen nhánh áp lực vô cùng.

Dung Hoàn vừa định trêu ghẹo hắn giống như bị cưỡng hôn mà khóc, có thể thấy hắn gắt gao để nắm tay ở bụng, cùng với hốc mắt đỏ bừng, lời nói giỡn bỗng nhiên nói không ra. Dung Hoàn gần như đồng cảm như bản thân mình cũng bị, lòng phảng phất bị một bàn tay nắm chặt, khổ sở muốn chết.

Hắn để chân trần xuống giường, từ trên bàn rút ra hai tờ giấy khăn, ngồi xổm xuống trước mặt Kim Chiêu, nghiêm túc mà lau nước mắt cho hắn.

Có lẽ là cảm thấy mất mặt, Kim Chiêu rất nhanh đã đem những nghẹn ngào mạnh mẽ bức trở về, nhưng hốc mắt vẫn đỏ bừng.

Hắn nâng con ngươi, nhìn Dung Hoàn, môi giật giật, lại không phát ra âm thanh gì ——

Dung Hoàn ngồi xuống trước mặt hắn, kiên nhẫn mà dùng ngón tay cái lau lau hốc mắt hắn, hỏi: “Kim Chiêu, ngươi muốn nói cái gì?”

Kim Chiêu bắt lấy tay người trước mặt, áp lực nhiều năm trong lòng giống như được giải thoát chỉ bằng một lời nói, có thể hô hấp, máu cũng một lần nữa bắt đầu lưu động. Bắt đầu từ năm mười hai tuổi, hắn đã không còn trông cậy vào vận mệnh, cho nên cũng không chờ mong có kỳ tích gì phát sinh, nhưng giờ khắc này, hắn nhìn người trước mắt ôn nhu như vậy, tướng quân tốt như vậy, tốt giống thư thần —— hắn bỗng nhiên có dũng khí không chịu lùi bước, muốn không màng tất cả mà vì chính mình .

Hắn nhìn Dung Hoàn, không chút nào che giấu thống khổ cùng khát vọng: “Tướng quân, thực xin lỗi, ta…… Ta thích ngươi…… Ta có ý niệm với ngươi.”

Hắn còn có nhiều du͙© vọиɠ không thể nào nói hơn, bởi vì sợ dọa đến người này, nhưng đồng thời hắn lại ôm một loại tâm lý bất chấp tất cả, nếu tướng quân có thể tiếp nhận —— hắn quá tham lam, hắn không chỉ có ý niệm khát vọng tướng quân, nếu tướng quân biết những ý muốn đó của hắn, không cần chán ghét hắn, vẫn cho hắn ở lại. Còn trông cậy vào một ngày, tướng quân cũng sẽ thích hắn, nhưng hắn cũng biết, đó quá xa xỉ.

Âm thanh Kim Chiêu nghẹn ngào : “Ta thật sự rất thích ngươi…… Ta có thể vì ngươi bán mạng, tan xương nát thịt, ta chỉ muốn ở bên cạnh ngươi.”

Hắn nói xong hết thảy, còn muốn kể ra càng nhiều, nhưng vô luận như thế nào hắn cũng không mở miệng ra được. Hắn không dám nhìn tầm mắt của tướng quân, rũ đầu, dày vò chờ đợi tướng quân phản ứng.

Tướng quân một giây không phản ứng, một giây trôi qua cứ như ở trong lăng trì *.

*là một trong những hình phạt tử hình được dùng rộng rãi ở Trung Quốc thời cổ xưa từ năm 900 cho đến khi chính thức bãi bỏ vào năm 1905. Hình phạt này cũng được áp dụng tại Việt Nam và Triều Tiên

Phương thức tử hình này dùng dao xẻo từng miếng thịt trên người tử tội trong một thời gian kéo dài, cuối cùng dẫn đến cái chết.

Tướng quân hai giây không phản ứng, đáy lòng hắn đã giống như chịu khổ hình.

……

Ban đêm đen nhánh im ắng, hắn lạnh cả người, thẳng đến khi nghe thấy âm thanh của tướng quân : “Được nha.”

Kim Chiêu thậm chí hoài nghi chính mình sinh ra ảo giác, bỗng nhiên ngẩng đầu lên, dùng đôi mắt đỏ hoe gắt gao nhìn chằm chằm tướng quân. Sau đó liền nghe thấy tướng quân hắn nói: “Để ngươi bên cạnh ta, Kim Chiêu, về sau ta đi đâu ngươi đó, ta cũng thích như vậy…… Cũng thích ngươi.” Mấy âm sau rất nhẹ, rất nhẹ, cơ hồ không nghe thấy.

Nhưng Kim Chiêu thiếu chút nữa không còn hô hấp.

Dung Hoàn nghe Kim Chiêu nói những lời đó, như hơi thở nóng rực thổi vào lỗ tai hắn. Trong lòng hắn chua ngọt đan chéo, nhịn không được muốn nói ra hứa hẹn. Nhưng hắn lại không có biện pháp hứa hẹn quá nhiều, bởi vì hắn cũng không biết hắn sẽ rời khỏi thế giới này khi nào. Nhưng hắn một chút cũng không muốn nhìn vai chính khổ sở —— đây là thích sao?Trong đầu Dung Hoàn bây giờ quả thực là một mảnh lộn xộn, hắn thích vai chính trong một quyển tiểu thuyết?

Chính là tình cảm lại vượt qua lý trí, hắn không thể nhìn Kim Chiêu khổ sở, một chút cũng không thể, hắn nhịn không được dịch lên, thử vươn đôi tay ra thăm dò, ôm Kim Chiêu, cũng đem cằm để ở trên cổ hắn.

Gương mặt cùng da thịt ở cổ hai người dán vào nhau, Dung Hoàn cảm giác thân thể trong lòng ngực khẽ run lên.

Kim Chiêu rốt cuộc cũng không thể khắc chế được chính mình, vươn tay đem người gắt gao mà ôm vào lòng, hận không thể đem người này hòa vào trong cơ thể của mình. Hắn mở to hai mắt, hốc mắt đỏ bừng, nghiêng mặt đi, môi chống lên cổ tướng quân, muốn dán lên sự ấm áp của đối phương, xác nhận hết thảy chuyện này đều là sự thật.

—— thích?

Tướng quân mới vừa nói, cũng thích hắn?

Dù cho âm thanh kia có chút không xác định, dường như không thể nghe thấy, nhưng hắn vẫn nghe thấy.

Hô hấp của hắn dần dần thô nặng, quả thực giống như một con cá bị người nâng lên cạn, lại một lần nữa bỏ vào trong nước, cuộc sống đột nhiên tươi sống một lần nữa. Hắn không thể tin được những gì tai hắn nghe thấy, nhưng cho dù chỉ là mộng, hắn cũng muốn giấc mộng này không bao giờ tan biến, cũng phải tham luyến chút ấm áp này. Tướng quân tiếp nhận tâm ý của hắn rồi? Tướng quân nói để hắn ở bên cạnh? Tướng quân nói cũng thích……

Thân thể Kim Chiêu run rẩy, hốc mắt đột nhiên đỏ.

“…… Tướng quân, ta có thể chứ?”

Bên tai Dung Hoàn bỗng nhiên vang lên âm thanh của Kim Chiêu, mang theo ngượng ngùng, cũng mang theo mừng như điên mạnh mẽ nhịn xuống, còn có từ tuyệt vọng giữa giãy giụa ra ý chí sức sống.

Dung Hoàn không hiểu: “Cái gì?”

Kim Chiêu môi dán lại gần, du͙© vọиɠ trong con ngươi có chút khó nén, thật cẩn thận mà thỉnh cầu nói: “Ta có thể làm lại một lần nữa không?”