Chương 40

Hằng Cao có tổng cộng hai cổng trường, cửa sau có phố ăn vặt đầu ngõ, học sinh ngoài trường thu phí bảo kê đặc biệt nhiều, quản không nghiêm, sau khi tan học Nguyên Duẫn vai vác cặp sách, nháy mắt đã không thấy người, là đi cửa sau .

Mà đại đa số học sinh đều an phận, đều rời đi từ cửa chính, chỗ đó có bãi đỗ xe chính thức. Tuy rằng Cảnh Nhất Xí đã là đại gia hỏa 17 tuổi, nhưng mẹ Cảnh vẫn mỗi ngày để bảo mẫu tới đón Cảnh Nhất Xí, có thể nói là phi thường cưng chiều.

Như vậy cũng dẫn theo đám Quản Ngọc Bình mỗi ngày ngồi canh ở cửa sau, dáng vẻ lưu manh mà tìm thiếu niên yếu hơn thu phí bảo kê, ở bên ngoài trường trên cơ bản là không có cơ hội tiếp xúc với Dung Hoàn.

Bọn họ không biết bị chủ nhiệm giáo dục dùng biện pháp kiểm điểm gì tra tấn một hồi, tóm lại là đã yên tĩnh chút.

Mà ước chừng là bọn họ khıêυ khí©h Nguyên Duẫn một lần, Vương Tử Hiên phải đưa tiền một lần, nhưng hiện tại Vương Tử Hiên đã sắp không còn tiền đưa, bọn họ cũng không ra sức mà đi tìm cái chết.

Nhưng ở trong trường, ngẫu nhiên trên đường đến nhà ăn mà gặp được, bọn họ vẫn dùng ánh mắt vô cùng không tốt mà nhìn chằm chằm Dung Hoàn.

Khai giảng ba ngày sau, vết thương trên người Nguyên Duẫn không gia tăng nữa, Dung Hoàn thở dài nhẹ nhõm một hơi.

Xem ra mấy ngày nay Nguyên Duẫn không đánh nhau.

Người ba say rượu kia của hắn sau khi bạo lực gia đình vẫn cứ trước sau như một mà như bùn bò không lên, bất quá mấy năm nay đi tỉnh ngoài làm công, ngẫu nhiên mới về nhà một chuyến, vì thế cơ hội tiếp xúc giữa Nguyên Duẫn và ba giảm mạnh. Bất quá cho dù hiện tại ba hắn muốn đánh hắn, cũng không thể thương tổn được hắn.

Trước Nguyên Duẫn còn nhỏ, vô số lần bị đánh đến gãy xương nhập viện, nhưng hiện tại Nguyên Duẫn đã trưởng thành là một thiếu niên thon dài cốt cách cường ngạnh, cho dù người cha kia của hắn uống say khiêng ghế dựa đập hắn, cũng không biết là ai đánh ai nằm xuống.

Nhưng rất nhiều chuyện, thời gian đã tích cóp thành những vết sẹo không thể bóc ra, mặc dù hiện giờ hắn mạnh mẽ chịu đựng, nhưng kí ức thống khổ xương cốt gãy ra từng đoạn lại đã thấm vào cốt tủy.

Mỗi sáng sớm Dung Hoàn đến trường học, thấy trên người Nguyên Duẫn không có thêm vết thương mới, trái tim treo lơ lửng mới có thể thả xuống, rồi vui vẻ.

Hắn yên lặng cầu nguyện, kì thi đại học phía trước, không cần phát sinh chuyện lớn gì, như vậy, hắn chỉ cần giúp Nguyên Duẫn tránh cái sự kiện đêm trước khi thi đại học, kế tiếp Nguyên Duẫn liền có thể bình an trôi chảy mà vượt qua cái bậc thang lớn nhất trong cuộc đời của mình .

Dung Hoàn chỉnh chỉnh mang bữa sáng suốt năm ngày, quả thực là đổi đa dạng loại mang, nếu không phải người trong lớp học đều biết Cảnh Nhất Xí là thẳng nam, đảm bảo là đã hoài nghi hắn có phải đang theo đuổi Diêm Vương sống ngồi cùng bàn với hắn hay không. Nhưng trong lớp đều là mấy đứa nhóc đơn thuần, ý tưởng này nghĩ ra liền đã thay đổi, đều cho rằng giáo thảo Cảnh Nhất Xí quả nhiên là "Nhát gan" như đồn đãi, bị Diêm Vương sống dọa đến chủ mức động lấy lòng.

Nhưng bữa sáng nóng hôi hổi liên tục năm ngày đều bị vứt tới lạnh thấu tim.

Nguyên Duẫn cũng không nhìn một cái.

Dung Hoàn còn trộm nhét túi chuối tiêu sữa chua vào bàn học hắn, hắn cũng không uống, mãi cho đến ngày hôm sau cũng không uống, cũng không chạm vào, làm cho Dung Hoàn chỉ đành phải đem chuối đã biến thành màu đen ném vào thùng rác. Hừ không thú vị.

Suốt năm ngày ngồi cùng bàn, nói cũng chưa nói một câu.

Trong nguyên văn cũng không có miêu tả cụ thể nhà Nguyên Duẫn ở đâu con đường nào, mà hệ thống cũng không tra ra thứ liên quan đến vai chính trong nguyên văn, cho nên nếu Dung Hoàn muốn biết hắn ở nơi nào, cũng chỉ có thể theo dõi. Nhưng một khi tan học, không đợi Dung Hoàn đeo cặp sách, Nguyên Duẫn cũng đã mất bóng dáng, cũng không biết vội vã đi làm cái gì.

Hai người giao lưu năm ngày, trừ bỏ ngày đầu tiên khai giảng ở nhà ăn “Anh hùng cứu mỹ nhân” cùng lúc đổi bài thi, cũng chỉ có thời điểm Nguyên Duẫn phải rời khỏi chỗ ngồi đi WC, mặt vô biểu tình mà đứng lên đóng đinh ở chỗ đó, chờ Dung Hoàn chủ động tránh ra cho hắn cũng không nói nhiều thêm một câu.

Ở trong mắt hắn, người tên Dung Hoàn này không hiểu ra sao ngồi cùng bàn với hắn, không khác gì cái chốt cửa tự động.

Dung Hoàn cũng không vội, tình huống một đời này cùng đời trước không giống nhau, đời trước tình trạng của vai chính tương đối nguy hiểm. Mà một đời này có thể từ từ tới, không vội.

Bất quá Dung Hoàn cũng không có tâm tư đi học, không có việc gì thì quan sát Nguyên Duẫn. Phát hiện hắn đặc biệt không thích uống nước, trời đầu thu vốn dĩ khô ráo vô cùng, hắn cả ngày cũng không uống được mấy ngụm nước, môi luôn khô ráo tróc da.

Ban đầu Dung Hoàn còn cân nhắc không ra là vì sao, sau khi về đến nhà đọc nguyên văn quyển thứ hai một lần nữa, phát hiện có đề cập, khi còn nhỏ một khi Nguyên Duẫn chống cự cha hắn, đã bị nhốt vào phòng tối, cha hắn biết rõ hắn có chứng sợ giam cầm, một lời không hợp thì nhốt hắn lại, không cho ăn không cho uống, một thời gian dài, nhu cầu sinh lý của hắn đối với nước cũng tự nhiên mà bị ức chế.

Trách không được lại không thích uống nước.

Trong lòng Dung Hoàn không chịu được mà thắt lại.

Hôm sau, Dung Hoàn trước tiên mua một rương đồ uống cùng nước khoáng linh tinh, để bằng hữu lớp bên cạnh giúp mình dọn qua đây. Sau khi mưa to đi qua, bên ngoài mặt trời lên cao, lại nóng vô cùng, đại gia làm xong giờ ngọ đều khô nóng bất kham mà ghé lên trên bàn. Bên này hắn bắt đầu khát nước, tức khắc toàn bạn trong lớp đều như tổ ong vỡ tổ mà qua đây.

“Hôm nay là ngày mấy thế, giáo thảo cậu sao lại mời nước?”

Dung Hoàn: “Tới tam ban lâu như vậy, còn chưa có mời khách qua đường, sao lại dùng ‘ lại ’?”

Cừu Nhã Như vui rạo rực mà lấy bình nước vi-ta-min màu đỏ, nói: “Tôi muốn cái này, có thể lấy hai bình không?”

Dung Hoàn trực tiếp từ trong rương cầm ba bình ném cho cô, một đám nam sinh mồ hôi nhể nhải chung quanh tức khắc ồn ào, mặt Cừu Nhã Như cũng đỏ, ôm ba bình nước tâm tình mỹ mãn mà về chỗ ngồi.

Chờ một lát, tất cả nhóm người này đều tản ra, Dung Hoàn mới thi hành kế hoạch chân chính của mình, hắn đem hai bình nước khoáng nhẹ nhàng đặt ở trên bàn Nguyên Duẫn .

Nguyên Duẫn ghé vào trên bàn, gối một cánh tay, mặt hướng vào tường, không động tĩnh.

“Còn dư lại hai bình, tốt xấu gì chúng ta cũng ngồi cùng bàn lâu như vậy, cậu cũng nên lấy một phần, muốn uống không?” Dung Hoàn hỏi.

Lúc này Dung Hoàn lớn gan hơn, đem hai bình nước kia để gần tay Nguyên Duẫn, đặt ở giữa bàn Nguyên Duẫn, ngăn bài thi cùng bút của hắn, như vậy hắn cũng không thể thờ ơ giống bữa sáng nhỉ?

Nguyên Duẫn rốt cuộc giật giật, hắn ngẩng đầu, trên mặt bị bút hằn ra một vết hồng nhạt, thiếu chút nữa làm Dung Hoàn bật cười. Mặt hắn không đổi sắc mà liếc mắt nhìn Dung Hoàn một cái, cầm lấy hai bình nước kia ——

Khi Dung Hoàn cho rằng mình rốt cuộc cũng thành công làm hắn nhận nước.

Hắn bỗng nhiên đem hai bình nước kia đặt lại nên bàn Dung Hoàn, ngay sau đó đứng dậy, rút ghế dựa ra, chờ Dung Hoàn lấy lại tinh thần, hắn đã dẫm lên mặt bàn trống đi ra ngoài.

“……”

Đến, cái cửa tự động Dung Hoàn cũng không cần.

Dung Hoàn nhìn bóng dáng hắn đi ra ngoài, trong lòng lạnh căm căm, gõ gõ bạn học trước bàn, đem hai bình nước khoáng kia ném cho bàn trước: “Uống không?”

Bàn trước cao hứng mà tiếp nhận: “Có.”

Dung Hoàn có điểm buồn bực mà nhặt bút lên, viết không đến hai chữ, liền bắt đầu cắn đầu bút. Hắn thật ra có thể hiểu tâm tình Nguyên Duẫn, chính mình không hiểu ra sao mà đi đối tốt với hắn, không chừng hắn lại hoài nghi mình có ý đồ khác, hoặc là lòng đồng tình tâm tràn lan, cái phản ứng này cũng bình thường.

Ngược lại là Dung Hoàn, tâm tình nhìn Nguyên Duẫn với nhìn bạn trai mất trí nhớ không có gì khác nhau, tiểu quỷ xui xẻo, mềm cứng đều không ăn, rốt cuộc thì ăn cái gì. Quả thực là làm khó, bất cứ lúc nào cũng căng chặt cảnh giác, chuẩn bị tự vệ, không tin bất luận kẻ nào, giống một khối băng cứng ngắc dày ba thước, vừa cứng vừa lạnh, cự tuyệt hết thảy mọi thứ bên ngoài.

Dung Hoàn chỉ cảm thấy đầu đau.

Hắn vắt hết óc tìm cách lôi kéo Nguyên Duẫn làm quen, tầm mắt liền rơi xuống ly nước Nguyên Duẫn để bên cạnh bàn. Không uống nước khoáng, vậy trực tiếp chuẩn bị nước cho hắn*, hắn cũng sẽ không cự tuyệt đi? Dung Hoàn quả thực là hao tổn tâm cơ muốn cho tiểu xui xẻo uống nhiều nước, miễn cho môi khô ráo tróc da, có thể nói là không từ thủ đoạn.

*(có lẽ Dung Hoàn nghĩ Nguyên Duẫn không uống nước khoáng thì uống nước lọc?)

Hắn nhanh chóng đứng lên cầm ly nước của mình cùng Nguyên Duẫn đi đến máy lọc nước bên ngoài.

Tầng lầu này đều là ban khoa học tự nhiên, một tầng tổng cộng năm ban, tầm 300 người. Đầu máy lọc nước trong phòng học tam ban hàng năm đều hư, bởi vì một lớp hơn 50 người, công suất của máy lọc không chịu nổi như vậy, nửa học kỳ sau đã hư rồi. Cho nên chỉ có thể đi ra cuối hành lang bên ngoài lấy nước sôi ở máy lọc nước lớn chất lượng tốt.

Nguyên Duẫn trừ bỏ học thể dục, đi WC, không cần gì thì không đi ra, Dung Hoàn cả ngày cũng không gặp hắn đi lấy nước lần nào, thời gian dài như vậy không có tật xấu mới là lạ.

Lúc này máy lọc nước bên ngoài hành lang không có ai xếp hàng.

Dung Hoàn hưng phấn mà rót nước sôi cho hai ly, lại trộn lẫn một chút nước khoáng lạnh, không nóng không lạnh, vừa vặn .

Chỉ cần thừa dịp Nguyên Duẫn chưa trở về đặt ở trên bàn hắn là được.

Dung Hoàn đi đến cửa sau, trước nhìn Nguyên Duẫn không có ở trong, mới khom lưng có tật giật mình mà tiến vào. Cừu Nhã Như vừa lúc quay đầu lại, thấy trong tay hắn cầm hai ly nước, tức khắc kinh ngạc không khép được miệng: “Tôi đệch, Cảnh Nhất Xí, cậu sợ Nguyên Duẫn đến mức này sao, còn rót nước cho cậu ấy?”

“Aiz, không phải.” Dung Hoàn chạy nhanh ngồi về chỗ, thành công mà đặt ly nước Nguyên Duẫn về chỗ cũ.

Cừu Nhã Như vẻ mặt không tin, cách mấy cái bàn truy vấn: “Có phải cậu ấy khi dễ cậu hay không, ép buộc cậu? Tôi biết ——”

“Đừng nói bừa, thật sự không phải!”

Lời nói Dung Hoàn còn chưa nói xong, chỉ cảm thấy đỉnh đầu có một bóng ma, Nguyên Duẫn đã trở lại. Trên mặt hắn vô biểu tình, mắt nhìn Dung Hoàn, vẫn như cũ từ trên bàn dẫm trở về, chú ý tới ly trên bàn của mình bị động qua, nhíu mày, nhìn chằm chằm Dung Hoàn liếc mắt một cái, ánh mắt lạnh nhạt bén nhọn, thoạt nhìn có điểm hung.

Cừu Nhã Như sợ tới mức không dám nói tiếp nữa.

Dung Hoàn ngửa đầu nhìn hắn, nghĩ thầm vừa rồi Cừu Nhã Như lời nói kia Nguyên Duẫn khẳng định là đã nghe thấy hết, tôi đệt sao lại xui xẻo như vậy, hắn nghe lời này không phải cho rằng mình ở trước mặt người khác chửi bới hắn, thì cũng là ở trước mặt hắn giả trang thiện lương, quả thực giống như một tên tâm cơ ——

Dung Hoàn thấy Nguyên Duẫn ngồi xuống, nhanh chóng nhỏ giọng giải thích: “Tôi mới đi lấy nước, cho nên thuận tiện giúp cậu lấy một ly, cậu xem người khác ngồi cùng bàn đều hỗ trợ lẫn nhau. Tôi lại không phải không có ý tốt, chỉ là muốn cùng cậu làm bạn .”

Nguyên Duẫn nhíu mày lại, không nói gì, nhưng Dung Hoàn nhìn ra được hắn có điểm tức giận.

—— thật sự cũng không phải loại tức giận khi đối mặt với đám người Quản Ngọc Bình, trong mắt đều là khói mù, cái loại phẫn nộ lạnh đến khϊếp người, mà là hơi chút tâm phiền ý loạn, không biết phản ứng ra sao với con người dính người đầy phiền toái này.

“Cậu nói một câu đi.” Dung Hoàn có điểm khổ sở, nhưng nhìn con ngươi hắn thanh triệt, chỉ có thể che giấu thích cùng bao dung, nói: “Nếu cậu không thích về sau tôi sẽ không làm nữa.”

Cách một lúc lâu sau.

Nguyên Duẫn cũng không nói, hắn ngồi xuống liền bắt đầu mở bài thi chưa viết xong, lả tả làm bài, cả người tản ra hơi thở lạnh nhạt .

“Tôi cầm đi đổ?” Dung Hoàn cũng có chút tâm tư giận dỗi, nghĩ thầm tôi cũng không có bệnh, còn không cho tôi chạm vào cái ly của cậu? Chẳng lẽ còn sợ tôi lây bệnh cho cậu? Vì thế hắn rút hai miếng giấy vệ sinh, bao lấy cái ly của Nguyên Duẫn, xoay người đi đến thùng rác, đem nước ào ào đổ hết!

Một cảnh này, bạn học non nửa lớp đều nhìn qua.

Đem nước của Diêm Vương sống đổ đi? Khıêυ khí©h? Tất cả đều không thể tưởng tượng mà nhìn Dung Hoàn, sợ giây tiếp theo hắn sẽ bị Diêm Vương sống ấn lên mặt đất đánh một trận.

Dung Hoàn lại đi trở về, đem cái nắp ly vặn chặt*, để về chỗ cũ, không quan tâm đến Nguyên Duẫn, còn rút sách bài tập của bản thân ra, bắt đầu buồn bực viết lên.

*loại ly có nắp

Nguyên Duẫn ngồi ở bên cạnh hắn, nâng mí mắt chết lên, không nóng không lạnh mà nhìn đám bạn học quay đầu khe khẽ nói nhỏ kia.

Đám người kia nháy mắt quay đầu đi, không dám nhìn.

Nguyên Duẫn tiếp tục làm đề, ngòi bút lại càng ngày càng tâm phiền ý loạn —— cạch, đầu bút chì ở trên đề trực tiếp gãy.

Hôm nay tan học, mẹ Cảnh trước tiên nhắn tin cho Dung Hoàn, nói là buổi chiều ông bỗng nhiên bệnh nặng báo nguy, hiện tại người nhà đều đang ở bệnh viện chờ, sợ ông có gì ngoài ý muốn, nói Dung Hoàn sớm thu dọn đồ đạc, đừng chậm trễ, vừa tan học thì chạy xuống xe trợ lý, nhanh chóng đến đây. Tin nhắn này chuyển đến quá đột ngột, còn rất gấp, vẻ mặt Dung Hoàn sững sờ.

Dung Hoàn:??? Trong nguyên văn chưa từng miêu tả Cảnh Nhất Xí còn có ông?

Hệ thống nói: “Lên xe trước rồi nói sau, tôi điều tra camera giám sát ở bệnh viện, thấy mẹ Cảnh khóc rất thương tâm, khả năng thật sự có chuyện gì.”

Mặc kệ như thế nào, hắn xuyên thành Cảnh Nhất Xí, ông Cảnh Nhất Xí bệnh nặng, hắn sao có thể không lập tức chạy tới? Trong lòng Dung Hoàn nghĩ đến chuyện này, sau khi tan học liền hoàn toàn không chậm trễ thời gian, ngày thường hắn còn dán hai tờ giấy nhớ, viết bài tập mỗi đêm giáo viên giao, phân loại sửa sang lại, dán ở trên bàn Nguyên Duẫn, nhưng quá vội vàng, lúc này một tiếng chuông vang, hắn liền chạy nhanh ra ngoài.

Nguyên Duẫn dùng dư quang thoáng nhìn hắn đi, đứng dậy, bắt đầu thu dọn đồ đạc.

Theo bản năng mà sờ lên góc bên phải bàn ngày thường Dung Hoàn dán giấy nhớ, nhưng hôm nay không có, trống không.

Nguyên Duẫn nắm tay, con ngươi đen nhánh xẹt qua một tia thất vọng ngay cả chính hắn cũng không phát hiện ra.